Thấy thái độ của Dịch gia quá mức thành khẩn, Sở Lạc cũng không tiện từ chối thêm, bèn gật đầu đồng ý, cùng họ trở lại.
Nghĩ một lát, nàng lại quay sang hỏi Tô Uyển: "Chuyện của ngươi chắc không gấp lắm chứ?"
Tô Uyển gật đầu. Trước cổng lớn của Dịch gia, Dịch Anh Thâm – người thuộc nhánh phụ – đang cẩn thận đỡ lấy thê tử mình.
"Cẩn thận bậc thềm."
Phu nhân nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của hắn, liền bật cười trêu chọc:
"Còn chưa đến kỳ sinh mà chàng đã lo đến thế. Thiếp chỉ lên Lăng Vân Quán thắp nén hương thôi mà, còn có bao nhiêu đệ tử đi theo nữa. Chàng không đi lo việc của mình, lại cứ phải đi theo, đến lúc huynh tẩu trách móc lại nói là thiếp cản trở tiền đồ của chàng."
Dịch Anh Thâm cũng khẽ cười:
"Tiền đồ nào bằng mẫu tử nàng được? Mặc họ nói gì thì nói, nàng đừng để tâm."
Vừa ngẩng đầu, hắn thấy mấy người đang đi về phía mình, liền đứng khựng lại.
"Kia chẳng phải là Tiểu Như bên cạnh lão tổ sao?"
Thê tử hắn đang định bước lên kiệu, nghe hắn nói liền ngẩng đầu nhìn theo. "Tiểu Như đã ra tay, chắc chắn là ý của lão tổ. Hôm qua chàng nói lão tổ mời được tu sĩ của Thượng Vi Tông tới, chẳng lẽ là vị tiểu đạo sĩ kia?"
Ánh mắt của Dịch Anh Thâm cũng lướt qua người Sở Lạc, sau đó quay sang đỡ thê tử lên kiệu.
“Nàng ngồi nghỉ một lát, ta qua chào đường huynh một tiếng.”
Thê tử hắn gật đầu đồng ý.
Thế là Dịch Anh Thâm mỉm cười, bước về phía Sở Lạc và những người khác.
“Như Thiếu gia , huynh trưởng, vị này chắc là khách của Thượng Vi Tông được lão tổ mời đến phải không, không biết…”
“Anh Thâm,” Dịch Lâm Hoằng cắt ngang lời hắn, “ngươi đã ra ngoài cùng phu nhân thì mau đi đi, đừng chậm trễ ở đây nữa. Lão tổ vẫn đang đợi gặp khách quý đấy.”
Nụ cười trên mặt Dịch Anh Thâm nhạt đi vài phần: “Vâng, vậy ta cáo lui trước.”
“Làm Sở đạo hữu chê cười rồi,” Dịch Như vội nói, rồi quay sang Dịch Lâm Hoằng: “Huynh với Lâm Lộ lo mấy chuyện khác trước đi, để ta đưa Sở đạo hữu đến gặp lão tổ là được.”
Trước mặt Dịch Như, Dịch Lâm Hoằng không còn kiêu ngạo, chỉ “ừ” một tiếng rồi dẫn theo con gái rời đi.
Sở Lạc vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Dịch Như, trong lòng thì nghĩ đến cảnh vừa rồi trước cổng Dịch gia, lại nghĩ tới bảng giá mà bên chính tộc và chi tộc chênh lệch đến mức khó tin.
Nàng cảm thấy Dịch gia này quá nghiêm khắc về chuyện phân biệt dòng chính và phụ.
Trong đại sảnh, lão tổ Dịch gia vẫn đang bàn chuyện với Liễu Tự Diêu. Khi Dịch Như dẫn Sở Lạc vào, Liễu Tự Diêu lập tức đứng dậy.
“Sở tiểu hữu đến rồi,” Dịch Đạo Nho mỉm cười nói, “ta nghe nói ngươi muốn nhờ Dịch gia chúng ta luyện chế một món linh khí, mà ta cũng đã lâu không luyện khí nữa, sợ là không rèn thì sẽ quên cả tay nghề mất. Sở tiểu hữu cứ nói rõ yêu cầu đi.”
“Vãn bối xin đa tạ tiền bối chịu luyện khí giúp, lần này muốn rèn một sợi tơ khôi lỗi…”
Sau khi nghe xong, Dịch Đạo Nho lập tức đồng ý. Liễu Tự Diêu ngồi bên cau mày nghe suốt, bấy giờ mới nói: “Luyện khí đã bàn xong, ngươi cũng nên rời khỏi Tinh Vân Thành đi thôi.”
“Tơ khôi lỗi luyện không tốn bao nhiêu thời gian, lại do chính tay ta rèn, nên không cần đi đâu cả. Không bằng Sở tiểu hữu ở lại Dịch gia mấy hôm, để ta được tận tình tiếp đãi.” Dịch Đạo Nho cười nói.
Nghe vậy, Liễu Tự Diêu chỉ có thể bất đắc dĩ chắp tay thi lễ. “Vãn bối biết tiền bối có lòng tốt, nhưng như đã nói, Dịch gia giờ không còn là nơi an toàn như trước nữa. Tất nhiên, có tiền bối tọa trấn thì sẽ không xảy ra đại họa, nhưng ta phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho nàng. Dù là Vu Chưởng môn của bản tông tới, cũng không thể để nàng ở lại Tinh Vân Thành lâu.”
Dịch Đạo Nho thấy y đã nói rõ thì cũng gật đầu đáp: “Vậy cứ để các ngươi tự quyết định.”
Nghe đến đây, Sở Lạc cũng lờ mờ hiểu ý tứ. “Vậy đợi ta rời khỏi Tinh Vân Thành rồi, nếu tơ khôi lỗi luyện xong thì phiền tiền bối giữ hộ một khoảng thời gian.”
“Được.”
Sau khi bàn giao tài liệu luyện khí xong, Sở Lạc mới rời khỏi Dịch gia.
Chuyện kéo dài mãi đến tận tối trời. Từ xa có thể thấy Lăng Vân quán vẫn sáng đèn. Sở Lạc lặng lẽ đi trên đường, đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí.
Chỉ một khắc sau, một mũi kiếm bằng tơ nhện lao thẳng về phía sau lưng nàng!
Sở Lạc nghiêng người tránh né, thấy trước mặt xuất hiện một bóng người đội nón trúc phủ lụa đen. Móng tay dưới tay áo dài ra, chuyển sang màu tím đen, hóa thành móng vuốt sắc nhọn mang theo yêu khí mãnh liệt, vung thẳng về phía mặt nàng!
Yêu trảo bị một thanh kiếm đen hiện ra từ hư không đánh bật, thân hình yêu vật bị chấn lui hơn mười bước, nhưng nó vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại tung ra một màn tơ nhện dày đặc muốn nuốt chửng Sở Lạc!
“Ầm” tiếng nổ vang lên, một cái đỉnh đồng xuất hiện trước mặt Sở Lạc, miệng đỉnh hướng về phía đám tơ nhện đang lao tới, hút hết chúng vào trong.
Liễu Tự Diêu và Dịch Như đồng thời hiện thân hai bên nàng. Yêu vật thấy có biến thì lập tức muốn đào thoát, nhưng vừa quay đầu, một bức tranh trắng xuất hiện chắn ngay hướng nó định chạy khiến nó không kịp trở tay, bị hút vào trong tranh.
Liễu Tự Diêu đưa tay, bức tranh đang giam giữ yêu vật bay về tay y. Yêu vật trong tranh rõ ràng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đập loạn vào lớp cấm chế vô hình trong tuyệt vọng.
Thấy yêu vật đã bị bắt, Dịch Như thu lại đỉnh đồng, hiếu kỳ hỏi: “Liễu đạo hữu làm sao đoán chắc sẽ có yêu vật ra tay với Sở đạo hữu vậy? Trước đó chúng ta không phát hiện dấu hiệu gì cả mà.”
“Cái này còn cần đoán…”
Chưa nói hết, Sở Lạc đã truyền âm vào thức hải y: “Ngươi có thể nói ta xui xẻo, nhưng làm ơn đừng loan tin việc xui xẻo của ta ra ngoài.”
Liễu Tự Diêu liếc nàng một cái, rồi nhìn sang yêu vật bị nhốt trong tranh. “Ngươi không bị cuốn vào chuyện này, yêu vật này không lý nào nhằm vào ngươi. Nó chắc là nhận nhầm người rồi.”
Khóe miệng Sở Lạc co giật: “Cái gì mà cũng nhận nhầm tới ta vậy?!”
Liễu Tự Diêu định thu lại bức tranh, nhưng sắc mặt chợt biến, lập tức ném bức tranh ra xa.
“Bốp”—tranh rơi xuống đất, ngay sau đó từng lớp tơ nhện ken đặc bò đầy ra ngoài, rtừ trong tơ nhện lại trào ra m.á.u tươi đỏ đến chói mắt.
Sở Lạc chợt cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc—là thứ đã thoát ra từ Ma Thần Cảnh.
Bức tranh trên đất lại động đậy, một con nhện đỏ khẽ khàng bò ra từ dưới mép tranh rồi chui xuống lòng đất. Liễu Tự Diêu hít sâu một hơi.
“Huyết nhân thế thân.”
Nghe vậy, Dịch Như nhíu mày: “Sao ta chưa từng nghe đến?”
“Là thứ trong quỷ cảnh. Có thể sử dụng ba lần, mỗi lần phải hiến tế toàn bộ m.á.u của một phàm nhân. Giờ trong thành chắc đã có người chết. Nhưng rắc rối là, không rõ huyết nhân thế thân này đã được dùng mấy lần rồi. Nếu đến lần thứ ba, thế thân vỡ nát, quỷ khí tản ra, cả thành sẽ c.h.ế.t sạch.”