Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời vừa dứt, lòng người lập tức trĩu nặng.

 

“Con nhện tinh đó chạy mất rồi, không thể để nó tiếp tục lẩn khuất bên ngoài được. Nhưng nếu lần sau nó lại dùng ‘nhân huyết thế thân’ thì…” Dung mày của Dịch Như hơi chau lại, vẻ mặt như có điều đau đầu.

 

Sở Lạc đưa mắt nhìn về phía Lăng Vân Quán. Lại là nhện tinh…

 

Liễu Tự Diêu nhìn chăm chú về hướng con nhện đỏ đào thoát, một lúc sau mới quay sang nói với Dịch Như: “Dịch đạo hữu hãy lập tức hồi báo với lão tổ về những chuyện vừa xảy ra. Ta đưa nàng về Lăng Vân Quán trước, sau đó sẽ quay lại.”

 

“Được.”

 

 

Đợi Dịch Nhự rời đi, Liễu Tự Diêu mới chậm rãi nói: “Trong Tinh Vân thành này không chỉ có một vật từ Thần Ma Cảnh rò rỉ ra đâu.”

 

“Sao? Ý ngươi là ngoài ‘nhân huyết thế thân’ vừa rồi, còn có dị vật khác từ quỷ cảnh à? Ngươi phát hiện được ở trong Dịch gia sao?” Sở Lạc hỏi.

 

Liễu Tự Diêu lắc đầu: “Không biết, thậm chí ta còn chẳng lần ra nổi vị trí cụ thể của nó.”

 

Nói đến đây, y khẽ nghiêng đầu nhìn nàng: “Có lẽ ngươi vẫn chưa biết Thần ma cảnh rốt cuộc là thứ gì, đúng không?”

 

Sở Lạc bị hỏi vậy mới cố gắng hồi tưởng lại: “Hình như chưa có ai thực sự nói rõ cho ta… Nhưng ta nhớ lúc đưa mấy món dị vật từ quỷ cảnh về, tông môn đã điều động không ít nhân thủ.”

 

“Đương nhiên là phải điều động số lượng lớn rồi.” Nói đoạn, Liễu Tự Diêu sải bước đi về phía Lăng Vân Quán.

 

“Thần Ma Cảnh không cố định tại một nơi. Và hơn nữa, nó có lẽ hoàn toàn khác với tưởng tượng của ngươi.”

 

“Nó chỉ là… một hạt vi trần mà thôi. Chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua, cũng có thể đưa nó đi xa ngàn dặm. Nhỏ bé đến mức khó thể phân biệt bằng mắt thường, nhưng bên trong lại là một thế giới bao la không bờ bến. Nó có thể bị gió thổi bay, bị cát bụi chôn vùi, nhưng lại chẳng ai có thể thật sự bắt giữ được nó.”

 

Nghe đến đây, Sở Lạc chợt nhớ lại lời gọi tên nhiệm vụ mà Hoa Hoa từng đặt khi thu thập dị vật:

 

Thiên địa nhất vi trần, phù thế vạn sinh tướng.

(Một hạt bụi giữa trời đất, muôn hình vạn trạng giữa chốn hồng trần.)

 

“Thần Ma Cảnh có thể xuất hiện bất cứ nơi đâu, từng khắc từng sát nó đều thay đổi vị trí, chẳng có quy luật nào cả. Có thể giờ phút này, nó đang ở ngay dưới chân chúng ta, hay đang dính vào đế giày của ngươi cũng nên.”

 

Cùng với lời của Liễu Tự Diêu, ánh mắt của Sở Lạc không tự chủ được mà rơi xuống đôi giày mình.

 

“Huynh đừng hù ta chứ, nghe đã thấy rợn cả người rồi đấy.”

 

“Nếu ta gạt ngươi, vậy thì khi thu hồi dị vật tại sao mỗi lần đều phải phái đi nhiều người như vậy?”

 

Sở Lạc ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi: “Nếu đã thần bí như vậy, thì một hạt bụi nhỏ bé chứa thiên địa ấy… chẳng phải vượt xa sức người có thể tìm kiếm sao?”

 

 

“Đúng vậy. Nếu nó chỉ đơn thuần là một hạt bụi, thì chẳng ai có thể tìm thấy.”

 

“Nhưng quỷ cảnh này biết ăn người.”

 

“Ngươi hẳn cũng biết, những vật từ Thần Ma Cảnh tràn ra thế gian, đều mang theo ác ý bản năng đối với thế giới này.”

 

“Chuyện này khó mà truy xét từ đầu, nhưng có một điều có thể chắc chắn—tất cả những ai từng bước vào Thần Ma Cảnh, đều bị nó tìm mọi cách diệt sát. Đây là điều mà những người đầu tiên từng tiến vào nơi ấy… đã dùng tính mạng để truyền ra ngoài.”

 

Nói đến đây, cảm xúc của Liễu Tự Diêu như có chút gợn sóng. Một đoạn đường trôi qua trong yên lặng, mãi đến khi Sở Lạc lại cất tiếng phá vỡ sự trầm mặc:

 

“Những người đầu tiên đó là ai?”

 

Liễu Tự Diêu khẽ gật đầu.

 

“Là thế hệ tu sĩ tiền bối của Thượng Vi Tông. Bọn họ đã vất vả vạn phần mới lần ra được vị trí của Thần Ma Cảnh, sau đó tiến vào thăm dò. Kết quả… gần như toàn quân bị diệt. Theo lời tiên phụ kể lại, tổ phụ ta đã lựa chọn tự bạo, bằng cái c.h.ế.t mới cưỡng ép đưa được vài người ra ngoài. Nhưng những người đó, hoặc là c.h.ế.t ngay sau đó, hoặc phát điên. Dù có người còn sống sót, thì cũng chẳng qua là chờ c.h.ế.t trong ngày tháng hao mòn thọ nguyên.”

Sở Lạc lại bị những lời của y dọa cho giật mình.

“Tiên... tiên phụ?!”

Nghe nàng nói vậy, Liễu Tự Diêu quay sang nhìn, khẽ cười bất đắc dĩ.

“Thần Ma Cảnh là tâm kết của Thượng Vi Tông, cũng là nỗi đau của dòng họ ta. Ta vẫn còn nhớ khi còn nhỏ, phụ thân từng dẫn đại ca rời tông môn, nói là đi tìm tung tích Thần Ma Cảnh. Kết quả… từ đó về sau, không một ai quay trở lại. Sau này, Vu Chưởng môn đành đưa ta lập mộ gió trong tông môn, dựng hai tấm bia tưởng niệm.”

“Ta nói hơi xa rồi. Thực ra, việc tìm kiếm Thần Ma Cảnh không phải là không thể, chỉ là quá đỗi gian nan và rối rắm. Ta từng nói, quỷ cảnh này biết ăn người—kẻ nào bị nó kéo vào đều sẽ c.h.ế.t trong đó. Mà ở bên ngoài, người ta chỉ thấy họ như bốc hơi khỏi thế gian, đột ngột biến mất không chút dấu vết.”

“Nhưng nếu lần theo những vị trí nơi người ta đột nhiên biến mất,  có thể truy ra manh mối về Thần Ma Cảnh.”

“Còn về những dị vật từng thoát ra từ nó thì tính đến nay chỉ có hai lần.”

“Lần thứ nhất là khi Thần Ma Cảnh lần đầu xuất hiện trước mắt thế nhân—khoảng năm trăm năm trước. Chẳng ai biết cụ thể có bao nhiêu vật thoát ra, cũng chẳng ai rõ rốt cuộc là những thứ gì.”

“Lần thứ hai là vào hơn ba mươi năm trước. Lần đó sự việc xảy ra đầy kỳ dị, khắp nơi đều lộ ra điểm bất thường. Nhưng nhờ vào tư liệu mà tiền nhân lưu lại, người ta cũng đại khái suy đoán được nhóm dị vật thứ hai đã rò rỉ.”

“Đi tìm những dị vật thất lạc từ Quỷ Cảnh suốt bao năm nay, đại khái có thể xác định rằng: những món đầu tiên tràn ra từ Thần Ma Cảnh so với đợt thứ hai, đều quỷ dị hơn, cũng cường đại hơn.”

“Và lần này, dị vật xuất hiện tại Dịch gia ở Tinh Vân thành, hẳn chính là một trong số những thứ tràn ra từ đợt đầu, tức cách đây năm trăm năm.”

Vừa đi vừa nói, lúc này hai người đã tới chân núi nơi Lăng Vân Quán tọa lạc.

Liễu Tự Diêu ngước nhìn ánh đèn leo lét trên núi,  lại hỏi: “Ngươi có từng nhận ra, dường như bản thân rất hay chiêu dụ những thứ kia?”

Sở Lạc nhún vai: “Hết cách rồi, số ta xui quá thôi.”

Nghe thế, Liễu Tự Diêu bỗng nghiêm mặt lại.

“Vận khí, xét cho cùng cũng là một biến số, đã có thể thay đổi, thì cũng chẳng cần sợ hãi. Nhưng ngươi phải nhớ, trên đời này luôn tồn tại những thứ không bị vận khí chi phối—Thần Ma Cảnh chính là một trong số đó.”

Ánh mắt Sở Lạc  dần trở nên nghiêm túc. “Ý ngươi là, những thứ từ Thần Ma Cảnh tìm đến ta… vốn không phải chuyện ngẫu nhiên.”

“...Ngươi hẳn còn rõ hơn ta.”

Sở Lạc khẽ gật đầu: “Ta hiểu.”

“Đã hiểu thì sáng mai rời khỏi Tinh Vân thành đi. Những chuyện sắp xảy ra nơi đây… không phải thứ mà ngươi có thể xoay chuyển được.” Liễu Tự Diêu lại nói.

Sở Lạc cũng rất thức thời, gật đầu đồng ý.

Hiện tại, Liễu Tự Diêu đã kết đan, lại có nhiều năm nghiên cứu về Thần Ma Cảnh, hắn ở lại đây tự nhiên có cách ứng phó.

Còn nếu nàng cũng bị cuốn vào chuyện này thì đúng là không biết xoay sở thế nào cho phải.

“Sáng mai ta sẽ rời đi. À mà,” Sở Lạc lấy ra ngọc bài thân phận, “Đưa ta dấu ấn thần thức của ngươi đi, sau này có tin gì mới ta sẽ gửi.”

Nghe vậy, Liễu Tự Diêu thoáng sửng sốt, nhớ lại mỗi lần gặp mặt đều là cảnh đối đầu gay gắt,  thật sự chưa từng trao đổi dấu ấn thần thức bao giờ.

Hắn  tụ thần thức truyền một ấn ký vào ngọc bài của Sở Lạc. Đợi nàng bay vào Lăng Vân Quán, lúc này hắn mới xoay người rời núi, trở về Dịch gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK