Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại lầu trà Thiên Phàm trong Bình An phường, Sở Lạc nhận xong bản ‘Nguyệt Báo’ tháng này liền đến nơi đã hẹn với Tô Kỳ Mộc.

“Ngươi cần gì phải đích thân tới Lăng Vân tông, ta cũng sắp ra ngoài rồi, tiện đường đi ngang Thất Trận tông một chuyến.”

“Không xa, lại có truyền tống trận.” Tô Kỳ Mộc mỉm cười.

“Pháp y luyện xong rồi chứ? Để ta xem nào.”

Tô Kỳ Mộc lấy hộp gấm chứa pháp y ra, nhớ lại lời Sở Lạc vừa nói, liền hỏi: “Ngươi sắp hạ sơn lịch luyện sao?”

“Gần đây xảy ra nhiều chuyện, nhiều yêu tộc len lỏi vào Đông Vực, nên ta được phân nhiệm vụ đi trừ yêu.”

Sở Lạc ngồi đối diện hắn, mở hộp gấm ra.

Chiếc pháp y vẫn đỏ rực như lửa, kiểu dáng cũng rất đẹp, phẩm cấp có vẻ không thấp. Trong hộp còn có một xâu chuông vàng nhỏ.

“Ơ, cái này là gì vậy?”

Dường như không phải đi cùng pháp y. Nhưng nếu đây là một pháp khí riêng thì Tô Kỳ Mộc thật sự đã hao tổn không ít.

“Ta dùng đôi mắt cá kia, lại thêm một ít nguyên liệu  khác, nhờ tiền bối của Linh Bảo tông luyện chế. Coi như là để cảm tạ ân cứu mạng của ngươi trong chùa Viên Tịnh.”

“Chuông vàng này là một cặp, cho dù linh lực bị phong ấn cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng. Một cái ở chỗ ta. Nếu ngươi gặp nguy hiểm bên ngoài, chỉ cần lắc chuông, ta sẽ biết. Trận pháp của ta cũng có thể thông qua chuông làm môi giới, lập tức đến tiếp viện.”

Nghe vậy, Sở Lạc nói:

"Vậy nói cách khác, linh lực của ta cũng có thể truyền đến chỗ ngươi qua chiếc chuông vàng này?"

Tô Kỳ Mộc trước đó chưa từng nghĩ đến điểm này, giờ ngẫm lại, cũng khẽ gật đầu.

“Vậy thì trông cũng khá hữu dụng đấy,” Sở Lạc lẩm bẩm, “Cảm ơn nhé!”

Khóe môi Tô Kỳ Mộc hơi cong lên, lại  nói: “Phải rồi, mấy hôm nay ta luyện được ít hạt “ tát đậu thành binh’…”

“Có chuông này là đủ rồi,” Sở Lạc thấy y lại lấy ra một chiếc hộp, liền nói, “Ngươi cũng không cần lấy một hạt đậu đổi lấy một viên kẹo đâu.”

Xét ra, hộp kẹo an thần kia của nàng chẳng tốn chút công sức nào để lấy từ chỗ Hoa Hoa, còn Tô Kỳ Mộc thì lại chăm chỉ luyện chế từng hạt đậu đỏ.

“Đám kẹo an thần ngươi đưa  rất hữu ích với ta. Trước khi chúng dùng hết, ta chắn chắn  có thể tìm ra cách hoàn toàn cân bằng nguyên thần với thân thể. So với chuyện đó, chút lễ mọn này chẳng đáng nhắc đến.”

Tô Kỳ Mộc vẫn kiên quyết đưa chiếc hộp về phía Sở Lạc.

Sở Lạc có hơi ngại, gãi gãi đầu, rồi phất tay nói: “Thế thì… bữa trà này để ta đãi!”

Thất Trận Tông quản Tô Kỳ Mộc rất nghiêm, y chỉ được phép lưu lại Lăng Vân Tông một canh giờ rồi bị giục trở về tiếp tục tu luyện. Còn Sở Lạc thì ở lại trà lâu Thiên Phàm đọc báo uống trà, sắp xếp lộ trình sắp tới. Sau khi chuẩn bị chu đáo, ngày hôm sau nàng rời tông.

Năm ngày sau, ở Quyết Quốc, quận Giang Công.

 

Nơi này nằm bên bờ sông Giác, buôn bán phát đạt, các huyện lớn nhỏ đều rất phồn vinh.

Người dân nơi đây thuần hậu, dù là thôn xóm nhỏ cũng chẳng thiếu người hiếu khách.

Sáng sớm, Sở Lạc tỉnh dậy tại một hộ dân cho ở nhờ, rồi cùng con trai út trong nhà—đang chuẩn bị mang hàng lên thành bán—đi chung đường.

Trong sân nhỏ, nương tử của Ngô Bảo đang cẩn thận kiểm tra lại đống đồ thêu mình làm, còn mẫu thân anh thì kéo lại lớp áo bông dày trên người con trai.

 

“Lên tới thành thì mau bán hết mấy thứ thêu thùa này, đổi lấy ít gạo thịt rồi về ngay, đừng để bị rét bên ngoài.”

“ Con biết rồi  mà,” Ngô Bảo càu nhàu, nhận lấy gói đồ nương tử đưa, rồi quay sang vẫy tay với Sở Lạc, “Tiểu muội họ Lạc, chúng ta đi thôi, lên thành đúng lúc náo nhiệt nhất.”

Ánh mắt nương tử Ngô Bảo lướt qua người Sở Lạc, rồi lại dặn phu quân: “Nhớ lời mẹ đấy, đừng ở lại thành lâu, bán xong thì về luôn.”

“Biết rồi biết rồi, lắm lời thật.”

“Đa tạ bà cụ hôm qua đã cho nghỉ nhờ,” Sở Lạc cười nói, “Nhưng gần đây quận Giang Công xuất hiện yêu quái, mọi người nên cẩn thận một chút. Yêu quái hay giả thành cô gái trẻ đẹp, nếu có người lạ lấy cớ xin ở nhờ mà đến gõ cửa, bà tuyệt đối đừng đồng ý.”

Nghe xong, mẫu thân Ngô Bảo mờ mịt không hiểu gì.  Chẳng phải ngươi cũng vào nhà ta kiểu đó sao?!

Nhưng nương tử Ngô Bảo thì lại có vẻ căng thẳng, khẽ lau mồ hôi trán.

“Tiểu muội họ Lạc, cũng không thể nói vậy được. Giờ yêu quái quả thật hoành hành, nhưng cũng có mấy con vốn sống ở đây từ rất lâu rồi, chưa từng làm hại ai…”

“Cũng có yêu như thế,” Sở Lạc gật đầu, “Nhưng phải có giấy chứng nhận do đạo quán ban, không có chứng nhận thì là dân lậu, vẫn phải bắt.”

“Nhưng giấy chứng nhận của đạo quán đâu dễ xin…”

“Các ngươi lại lảm nhảm cái gì vậy,” Ngô Bảo khó hiểu nhìn sang, “Tiểu muội  họ Lạc, chúng ta đi thôi.”

Sở Lạc cười: “Vậy đi trước đây.”

Sau khi hai người lên đường vào thành, nương tử Ngô Bảo cũng vội vàng thu dọn ít đồ, rồi rời khỏi sân.

“Con vội vội vàng vàng định đi đâu đấy hả?!” Bà cụ thấy vậy liền chạy theo ra ngoài.

“Con mới nhận được việc giặt đồ cho người ta hôm qua, không đi sớm là lỡ mất!” Nương tử Ngô Bảo vội đáp, chưa bao lâu đã mất hút nơi cuối đường.

Bà cụ nhà họ Ngô vừa đi vừa thấy lạ, nhưng vừa bước vào sân, cửa đã có hai người mặc đạo bào xuất hiện.

“Người của quan phủ, đến kiểm tra dân cư!”

Đến thành Dương Địa, Sở Lạc và Ngô Bảo chia tay. Ngô Bảo đi ra chợ bán ít đồ thêu của nương tử.

Sở Lạc tìm một hiệu may, mua một chiếc áo choàng lông, ăn mặc giống người phàm, rồi vào trà quán nghe ngóng tin tức.

Thông tin từ nhiệm vụ không có nhiều, có vài chỗ thậm chí còn không xác định được rõ ràng là những yêu quái nào đang gây rối.

Cả hành trình đến Quận Giang Công , nhiệm vụ chỉ đề cập rằng trong vòng nửa tháng qua, đã xảy ra nhiều vụ án mạng ở Dương Địa Thành, và tất cả các nạn nhân đều là nam giới.

Sở Lạc vừa nâng chén trà, vừa suy nghĩ lại những sự kiện xảy ra trong những ngày qua.

Sau khi vào Quyết quốc, nàng cũng đã giải quyết một vài yêu quái. Khi đến nơi này, nàng ngay lập tức cảm nhận được yêu khí, liền lập tức khóa mục tiêu vào nương tử của Ngô Bảo.

Mặc dù nương tử của Ngô Bảo có yêu khí, nhưng lại không có sát khí, không phải yêu quái mà nàng đang tìm, mà có vẻ chỉ là một yêu quái sống lén lút ở đây đã nhiều năm.

Tiếng trò chuyện của khách trong quán trà  bay vào tai Sở Lạc.

“Ba người mới đến ở Phương Mỹ Lâu cực kỳ là đẹp, ta có dịp gặp một lần, thật sự là tuyệt vời! Muốn chọn ra một hoa khôi trong ba cô ấy quả là không dễ dàng!”

“Ngươi nói là Đào Mộng, Đào Linh và Đào Tư, ba mỹ nhân ấy hả? Quả thật là xinh đẹp,  cũng rất có bản lĩnh, mới vào Phương Mỹ Lâu chưa đầy một tháng mà đã phục vụ không biết bao nhiêu khách quen rồi.”

“Ngay cả những tên có tính cách kì quái, ba chị em họ chẳng từ chối ai cả, ha ha ha…”

Sở Lạc uống cạn chén trà, trả tiền rồi ra khỏi quán trà, hướng về phía Phương Mỹ Lâu mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK