Sở Lạc nghĩ đến đây liền quay sang hỏi Trác Nhất: “Trước tiên đến Bình Chân Tông tu luyện một năm, nâng cao tu vi, thế nào?”
Trác Nhất ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Sở Lạc báo lại với Hồng Kiếm Đạo Nhân là đã đồng ý, sau đó lập tức truyền tin cho Tống Tông chủ — nhờ ông ấy đi mời sư tôn nàng đến đây trợ giúp.
Sư tôn nàng không mang ngọc bài truyền tin, dù có thì chắc cũng vứt đâu mất rồi.
Việc Yêu Đế tiến vào Đông Vực là đại sự không thể xem nhẹ, tám đại tiên môn đều sẽ phải ra tay, nhưng cuối cùng e là vẫn phải mời đến sư tôn nàng mới được.
Thấy Sở Lạc đã gửi tin đi, trong lòng Hồng Kiếm Đạo Nhân mới tạm yên ổn lại. Nhưng theo thời gian, linh lực dần cạn kiệt, tốc độ phi hành cũng ngày càng chậm.
Không biết đã qua bao lâu, đến cả ba người Sở Lạc cũng dần cảm nhận được yêu thức của Hổ Quân đang tới gần.
Lạnh lẽo mà cường đại, trực tiếp ép đến sát nhóm người trên phi kiếm. Hồng Kiếm Đạo Nhân chỉ còn cách dốc thêm linh lực hộ thể, bao bọc lấy ba tu sĩ Trúc Cơ, để tránh cho yêu thức cường đại kia nghiền ép họ thành tro bụi.
Chớp mắt một cái, một luồng yêu khí màu trắng b.ắ.n vọt lên từ phía sau, toàn bộ đánh thẳng vào người Hồng Kiếm đạo nhân. Lão phun ra một ngụm m.á.u lớn, thân hình lảo đảo, phi kiếm rơi thẳng xuống.
“Chạy mau!”
Chu Mặc Du phản ứng cực nhanh đỡ lấy sư tôn của mình. Khi rơi xuống đất, hắn nhanh chóng cõng Hồng Kiếm đạo nhân lên lưng, tiếp tục lao về phía trước.
Sở Lạc và Trác Nhất cũng bám sát phía sau. Nhưng đúng lúc ấy, một luồng yêu phong lạnh lẽo như gió mùa đông trỗi dậy xung quanh, trong nháy mắt đã tạo thành một bức tường gió cao ngất, nhốt cả bọn lại bên trong.
Áp lực cường đại ép đến khiến ai nấy sắc mặt đều tái nhợt. Họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy bóng người đang nhanh chóng tiến lại gần từ phía xa.
Chỉ trong một hơi thở, những bóng người ấy đã xuất hiện trước mặt.
Phía sau là sáu yêu tộc đi theo, nam có nữ có, riêng khí tức tỏa ra từ bọn họ đã không thể xem thường, huống chi còn có Yêu quân đứng ở hàng đầu.
Y mặc áo lông trắng tuyết, thêu hoa mai đỏ, đội băng lạc đỏ trên trán, đôi mắt ngập tràn ý cười lười nhác, quét mắt nhìn bốn người bị nhốt trong yêu phong, cuối cùng dừng lại trên người Sở Lạc.
Ánh mắt Ứng Ly Hoài nhìn nàng một lát, rồi lại chuyển sang Hồng Kiếm đạo nhân.
“Lão đạo thối cũng có chút bản lĩnh, khiến bản quân phải đuổi theo một đoạn xa như vậy. Kế tiếp, nếu không thấy máu, bản quân không vui nổi đâu.”
Hồng Kiếm đạo nhân nghiến răng, gượng đứng xuống khỏi lưng Chu Mặc Du, chắn trước mặt ba người, cánh tay còn lại triệu ra một thanh linh kiếm.
“Ngươi là yêu quân mà dám ngang ngược như thế, công khai phá bỏ hiệp ước giữa yêu vực và đạo giới. Chẳng bao lâu nữa, Bát Tiên môn sẽ liên thủ chống lại ngươi!”
“Bát Tiên môn bây giờ còn lại được bao nhiêu sức mạnh nữa? Bản quân từng sống sót từ thời chiến loạn khói lửa, đạo tu khi đó có biết bao nhân vật vang danh — Bạch Thanh Ngô, Kim Tịch Ninh, Lưu Tu Doanh, Nguyên Thương Quyết, Lôi Thiên Cảnh, Kỳ Thanh Vũ…”
“Nhưng giờ nhìn lại, đạo tu chẳng còn ai ra hồn. Cuối cùng lại phải cử một lão ‘hạng hai vạn năm’ như ngươi ra mặt. Ngươi thật nghĩ, chỉ bằng lão đạo thối này là có thể giữ nổi Bát Tiên môn và Đông Vực chắc?”
Một tiếng “hạng hai vạn năm” như nhát d.a.o đ.â.m trúng chỗ đau của Hồng Kiếm đạo nhân, khiến lão giận đến nỗi mắt rướm máu.
“Cho dù chiến lực năm xưa không còn, nhưng lĩnh vực đạo tu không phải là nơi để loài yêu thú m.á.u mủ hỗn tạp như ngươi xâm phạm! Xem kiếm!”
Hồng Kiếm đạo nhân giận dữ xông lên, nhưng chưa ra khỏi phạm vi yêu phong đã bị băng tinh do yêu khí hóa thành đ.â.m xuyên, từng mảnh từng mảnh xuyên vào người, yêu khí trong cơ thể xung đột dữ dội, m.á.u chảy không ngừng.
“Sư tôn!” Chu Mặc Du lo lắng hét lên.
“Đừng qua đây!” Hồng Kiếm đạo nhân khàn giọng quát.
Trong yêu phong, những mảnh băng lại ngưng tụ, đ.â.m thẳng về phía Chu Mặc Du. Hàn khí rét buốt như kim châm vào tận xương cốt.
Bỗng nhiên một luồng nghiệp hỏa bùng lên, chắn trước mặt hắn.
Thông thường, băng do yêu khí ngưng tụ không dễ gì bị hóa giải, nhưng nghiệp hỏa của Sở Lạc vẫn chống đỡ được một lúc. Hơn nữa nàng cảm nhận được — sư tôn của nàng đã đến.
Băng khí càng ngày càng dày đặc, Sở Lạc cắn răng kiên cường chống đỡ. Nàng có thể cảm nhận được, ánh mắt của yêu đế đang dừng trên người mình — thong dong, ung dung như đang dò xét thực lực của nàng.
Nhưng có người sẽ không để hắn làm vậy với đệ tử của mình.
Đột nhiên, băng tinh trước mặt Sở Lạc tan biến, yêu phong vây quanh bọn họ cũng bị một luồng huyết quang ép xuống.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Ứng Ly Hoài hơi nhạt đi, nhíu mày nhìn về nơi luồng khí kia phát ra. “Ra đây!”
Lời vừa dứt, tuy chưa thấy thân ảnh, nhưng sáu yêu tộc đứng sau hắn đột nhiên hét toáng lên.
Dưới đất hiện lên sáu bàn tay máu, trong nháy mắt siết chặt cổ bọn họ, áp lực khủng khiếp khiến cả đám không thể động đậy.
Ứng Ly Hoài vội quay đầu nhìn lại, cũng ngay khoảnh khắc ấy — một bàn tay lạnh băng đã siết chặt lấy cổ hắn.
Hắn sững người, đối diện là một đôi mắt đỏ như máu. Khi nhìn thấy gương mặt ấy, đồng tử hắn lập tức co rút.
“Gọi ta có việc gì?” Kim Tịch Ninh nhàn nhạt nói.
Không ngờ, Ứng Ly Hoài lại phớt lờ bàn tay đang siết cổ mình, cứ đờ đẫn nhìn người trước mặt. “Thần tiên tỷ tỷ… ngươi còn sống…”
“Sư—” Sở Lạc định thốt lên đầy vui mừng, lại bị câu nói khó hiểu của yêu đế khiến đầu óc trống rỗng.
“Ngươi quen ta?”
“Thần tiên tỷ tỷ không nhớ ta sao? Chiếc băng đỏ trên trán ta là ngươi tặng mà…”
Ánh mắt Ứng Ly Hoài thoáng biến đổi, nhìn mái tóc trắng toát và đôi mắt đỏ của Kim Tịch Ninh, “Sao ngươi lại thành ra thế này? Là ai khiến ngươi biến thành như vậy?”
“Không nhớ rõ.”
Kim Tịch Ninh điềm tĩnh trả lời, rồi rơi vào im lặng hồi lâu. Trong số những người có mặt, chỉ có Sở Lạc hiểu — sư tôn đang cố nhớ lại mình là ai, vì sao lại đến nơi này…
“Kim Tịch Ninh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.” Hồng Kiếm đạo nhân thở phào, thân thể ngã xuống đất, yếu ớt nói: “Mau… mau đuổi tên yêu hổ này ra khỏi Đông Vực!”
Nghe tiếng gọi, Kim Tịch Ninh quay đầu lại. Nhìn từng gương mặt xa lạ trước mắt, nàng hơi nhức đầu, sau cùng chỉ gọi: “Lạc nhi, lại đây.”
Nghe thế, Sở Lạc lập tức chạy tới. “Sư tôn.”
“Ừm.” Kim Tịch Ninh khựng lại một chút, rồi hỏi: “Vi sư đến đây làm gì?”
Sở Lạc suy nghĩ một lúc, sau đó cẩn thận chỉ về phía Ứng Ly Hoài. “Đánh hắn.”
Lời vừa dứt — một tiếng bốp vang lên giòn tan. Trên mặt Ứng Ly Hoài in rõ dấu bàn tay, khóe môi rỉ máu, nhưng hắn không hề giận dữ.
Các yêu tộc phía sau đều trợn mắt há mồm.
“Ngươi còn sống là tốt rồi.” Ánh mắt Ứng Ly Hoài hướng sang Sở Lạc: “Sư tôn của ngươi mắc bệnh gì? Cần thuốc gì để khôi phục trí nhớ?!”
Sở Lạc run lên vì ánh mắt kia, rồi lại hoảng hốt. Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai chứ?