Quay trở lại nơi ở, tâm trạng chẳng còn hứng thú, Sở Lạc bắt đầu xem xét ấn ký hình mặt cười đáng ghét trong lòng bàn tay.
Ấn ký này là do tên đạo tu lừa đảo kia để lại, bảo là nếu gặp phải yêu xà thì có thể nhờ hắn trợ giúp.
Nhưng có giúp được hay không lại là chuyện khác. May mà lúc đó Tống chưởng môn và Vu chưởng môn đến kịp.
Sau khi đưa ấn ký này vào ngọc bài , thần thức tiến vào trong, nàng thấy có một điểm sáng vừa được kích hoạt.
“Woa… hơn bảy trăm năm rồi mà còn chưa chết.”
Tên lừa đảo này đúng là dai dẳng thật.
Các đại tông môn đều đã cử người đi tìm yêu xà, nhưng vẫn chưa có kết quả. Yêu xà kia từ sau khi thức tỉnh chưa gây ra thương vong gì, nên không bị chú ý nhiều.
Sở Lạc do dự không biết có nên thông báo cho tên kia hay không, chau mày suy nghĩ rất lâu, rồi truyền thần thức nhập vào, gõ ra cả một bài luận dài để mắng hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại xóa hết, chỉ gửi hai chữ qua.
“Chào ngươi.”
Ngoài dự đoán, không phải đợi lâu, đối phương liền hồi âm.
“?”
Sở Lạc nghiến răng.
“Cơ Tường tỉnh rồi.”
Đối phương im lặng một lúc.
“Người có duyên?”
“Đúng vậy.”
Bên kia lại im lặng một lúc. “Ta đang bắt cá ở Nam Hải, tạm thời không về kịp, đạo hữu tự cầu phúc đi.”
Sở Lạc suýt nữa đã đập nát ngọc bài. “Ta sống sót rồi.”
“Ồ.”
Sở Lạc đặt ngọc bài sang một bên, rồi đi tới thư phòng tra cứu điển tịch.
Vừa đẩy cửa bước vào, đập vào mắt đầu tiên chính là t.h.i t.h.ể của tăng nhân Nham Sinh.
“Pháp thể đúng là thứ tốt thật, ‘Trấn Ma Thánh Phật Thể’… tuy chưa từng nghe qua, nhưng nghe tên đã thấy ghê gớm rồi.”
Sở Lạc lại ghé sát, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Nham Sinh.
Vừa sờ cằm vừa gật đầu.
“Bảo sao lại mê hoặc được con yêu xà ấy đến điên đảo thần hồn, quả thật là đẹp trai.”
Xem xong rồi, Sở Lạc bắt đầu lục tìm một đống sách ngọc giản trên giá, cuốn trên cùng đề ba chữ lớn rõ ràng: “Khôi Lỗi Thuật”.
Sau khi đọc xong hết những điển tịch cần thiết, nàng trở về phòng tu luyện thì thấy ngọc bài thân phận đang phát sáng nhè nhẹ.
Đưa thần thức vào tra xét, quả nhiên là tin nhắn từ tên bịp bợm kia.
“Vừa bắt được con cá, nói địa chỉ đi, ta gửi cho ngươi.”
Sở Lạc chỉ liếc một cái rồi vứt ngọc bài sang một bên.
“Lời kẻ lừa đảo không thể tin.”
Một lúc sau, nàng lại nhặt ngọc bài lên, gõ một dòng tin nhắn gửi đi:
“Chấp pháp đường Lăng Vân Tông, người nhận: Vận May Đến.”
Kẻ đó sống bao nhiêu năm thì liên quan gì, nàng có sư tôn, sợ gì ai?
【Ặc, lời nữ nhân mới là không đáng tin ấy chứ!】
Sở Lạc mấy ngày liền ngâm mình trong tàng thư các, sau khi đọc hết những gì cần thiết, liền bắt đầu dòm ngó Lăng Vân Bảo Khố mỗi ngày.
Xem hôm nay lại có hàng mới gì, có món nào hữu dụng thì lập tức đổi luôn, dù sao điểm cống hiến nàng dư dả.
Đồng thời, nàng cũng đang chuẩn bị đột phá lên Trúc Cơ hậu kỳ.
Vào đầu tháng Mười, khi Sở Lạc đang bế quan trong phòng tu luyện, thì nhận được tin nhắn từ Hà Nghiễn Sơ.
“Vận May Đến là ngươi đúng không?”
“Là ta là ta!”
Sở Lạc dùng danh hiệu trong thuỷ mạch đồ, mà tấm bản đồ này lại đúng là do Chấp pháp đường phát hành.
Chỉ cần tra một cái là ra, vị trí quang điểm đó nằm ở Hoàng Tuyền Cốc, người ngoài có thể tưởng là lỗi, nhưng người trong chấp pháp đường thì biết rõ — đó chính là Sở Lạc.
“Phong Hành Cục vừa gửi đồ đến Lăng Vân Tông, trong đó có một kiện là gửi cho ngươi.”
Trong giới tu chân, đại hành thương lớn nhất là Tuyết Lăng Lâu của nhà họ Lục, còn Phong Hành Cục là sản nghiệp của gia tộc đạo tu họ Phong, chuyên làm dịch vụ vận chuyển, thỉnh thoảng kiêm luôn ám sát theo đơn đặt hàng.
Nhận được tin này, Sở Lạc ngẩn người.
“Gửi cá thật sao?!”
Từ Nam Hải đến Lăng Vân Tông, gần như là băng qua cả giới tu chân!
Sở Lạc vội vã rời khỏi phòng tu luyện, phi thân đến chấp pháp đường. Khi đến nơi, Hà Nghiễn Sơ tiện tay ném cho nàng một chiếc hộp. Sở Lạc nhìn cái hộp chưa lớn bằng lòng bàn tay, trầm mặc thật lâu.
Hắn gửi tới... là cá khô à?
Sở Lạc đưa thần thức vào trong, phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng, đến cả một tia linh lực cũng không có. Đang định mở ra xem thì bị Hà Nghiễn Sơ ngăn lại.
“Khoan đã, đừng vội mở.”
Chờ đến khi Hà Nghiễn Sơ xử lý xong chuyện trong tay, mới đi tới, nhìn chiếc hộp trong tay nàng.
“Thứ này có chút đặc biệt, nó không phải là linh khí không gian, mà là vật chứa đạo pháp.”
“Vật chứa đạo pháp?”
Hà Nghiễn Sơ gật đầu: “Ta đã tìm rất nhiều tư liệu, thứ này hẳn là đang chứa một loại thần thông hiếm gặp và cực kỳ khó thi triển- không gian liệt khê.
“Khác với những loại thần thông hoặc đạo pháp không gian khác, thần thông này có thể xé rách không gian, tùy ý lưu trữ vật phẩm bên trong, không bị giới hạn như pháp khí, thậm chí còn có thể giấu được người sống.”
“Muốn thi triển được thần thông này, tối thiểu cũng phải đạt đến cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong, mà số người có thể tu luyện thành công thì cực kỳ hiếm. Người gửi cho ngươi là ai?”
Nghe vậy, Sở Lạc ngoan ngoãn kể rõ đầu đuôi.
Chỉ riêng thần thông này thôi, đã đủ khẳng định người kia ít nhất cũng là Hóa Thần đỉnh phong — thuộc hàng đỉnh cấp trong giới tu chân hiện nay.
Hơn nữa như Hà Nghiễn Sơ vừa nói, thần thông này thậm chí có thể giấu người sống, tên lừa đảo đó rất có thể đang trốn trong cái hộp này!
Chỉ tưởng tượng tới việc vừa mở nắp ra liền có người nhảy ra, Sở Lạc đã cảm thấy kinh dị, sởn hết cả tóc gáy.
Hà Nghiễn Sơ nghe xong cũng im lặng vài giây.
“Ta thấy... tốt nhất ngươi nên đến Hoàng Tuyền Cốc mà mở.”
“Ta cũng thấy vậy!”
Thế là hai người cùng đến Hoàng Tuyền Cốc, tìm gặp Kim Tịch Ninh.
Nghe Sở Lạc kể xong, Kim Tịch Ninh cầm chiếc hộp nhỏ kia lật qua lật lại chơi một hồi, rồi trực tiếp bóp nát.
Ngay khoảnh khắc ấy, giữa khoảng đất trống trong Hoàng Tuyền Cốc liền xuất hiện một con yêu thú có cái đầu còn to hơn cả Hoàng Tuyền điện!
“Cá Nam Hải?” Có vẻ như đã lâu không gặp lại, Kim Tịch Ninh thoáng ngạc nhiên.
Ngay khi yêu thú ấy xuất hiện, Sở Lạc và Hà Nghiễn Sơ suýt chút nữa đã bị ép chết, vội vàng bay lên không trung mới tránh được tai kiếp.
“Gào ——!”
Yêu thú này vậy mà vẫn chưa chết, chỉ là trọng thương. Nay được thấy lại ánh dương, lập tức gào thét giận dữ.
Đứng trên không, Hà Nghiễn Sơ cũng sững người.
“Yêu thú Hóa Thần trung kỳ?!”
Yêu thú đạt đến cảnh giới này, toàn thân đều là báu vật!
Sở Lạc cố kiềm chế kích động trong lòng, tay run rẩy dùng ngọc bài thân phận truyền một tin nhắn đi:
“Đa tạ tiền bối đã tặng quà!”
“Vậy mà còn để lại cho yêu thú này một hơi thở,” Kim Tịch Ninh trầm ngâm suy nghĩ, “Xem ra là cố ý giữ lại viên yêu đan nguyên vẹn.”
Nghe vậy, Hà Nghiễn Sơ lập tức hiểu ra.
“Vãn bối lập tức đi lấy pháp khí chuyên để bảo quản yêu đan.”
Sau khi Hà Nghiễn Sơ rời đi, Sở Lạc cũng hạ xuống bên cạnh Kim Tịch Ninh, cẩn thận đi vòng quanh con yêu thú to lớn như một quả núi kia mà quan sát.
“Quả là một món quà lớn…”
Đúng lúc này, ngọc bài truyền đến hồi âm:
“Không có gì.”
“À đúng rồi, ngươi không bị đè c.h.ế.t đấy chứ?
P/s: Bão chương nha mọi người ơi!!!