Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang suy nghĩ, ngọc bài truyền đến tin nhắn. Là người đánh cá ở Nam Hải.

“Còn sống chứ?”

“Sống rất tốt, đa tạ tiền bối quan tâm.”

Sở Lạc đáp lấy lệ, định tiếp tục việc của mình thì bên kia lại gửi thêm.

“Mệnh dai đấy, thái độ cũng được, vậy ta nói cho ngươi biết, ký hiệu ngươi muốn tra là gì.”

“Nó không hoàn chỉnh, mà là trích từ một loại đại cấm trận của yêu tộc.”

“Thuật đổi tim. Thuật này cần hai tiểu tộc thuộc đại tộc, thông qua trận pháp để hoán tim cho nhau, có khả năng tạo ra yêu vật có thiên phú cực mạnh. Nhưng xác suất thành công chưa đến 1 phần nghìn.”

“Hiện tại trong yêu tộc có kẻ từng dùng thuật này thành công, thiên phú mạnh nhất của hắn chính là kiểm soát đôi mắt đỏ máu. Ai bị mắt đó nhập vào, đều bị hắn điều khiển hoàn toàn.”

“Ngươi chắc hẳn đã nếm trải rồi.”

“Không thể phủ nhận rằng có kẻ trong yêu tộc đang làm chuyện này, nhưng mục đích gì, đã hủy diệt bao nhiêu tộc, thì chẳng ai biết rõ.”

“Có duyên gặp nhau, ta khuyên ngươi một câu: nếu tu vi chưa đến Kim Đan kỳ, thì mau chóng rời đi.”

Đọc xong tin, Sở Lạc suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Đa tạ tiền bối chỉ dẫn, ta cảm kích vô cùng. Không rõ quý danh tiền bối là gì, sau này vãn bối sẽ đích thân đến Nam Hải bái tạ.”

Đầu bên kia không trả lời nữa, hiển nhiên là xem rồi không hồi âm.

Sở Lạc càng  tò mò về thân phận người này. Đã biết chuyện bí mật đến vậy trong yêu tộc, chắc chắn không phải người tầm thường.

Loại cao nhân sống nghìn năm, nếu tra ra được danh tính thì có thể lần ra đầu mối.

 

Nhưng xem ra vị cao nhân này rất thích yên tĩnh câu cá ở Nam Hải.

“Thuật đổi tim…” Sở Lạc khẽ lặp lại. Nghe đến đó, mặt Tô Uyển tái nhợt: “Thuật đổi tim?”

Bỗng nhiên, bóng người trên trăng đỏ lại nhiều thêm một bóng. Nhận thấy điều này, Sở Lạc nghiêm túc trở lại, tập trung toàn bộ tinh thần.

Nàng lặng lẽ niệm pháp quyết.

Giữa đêm, trong đại viện  Dịch gia vang lên tiếng hét đau đớn của trẻ nhỏ.

“Aaa!!!”

“A—”

“Cha! Cha ơi!”

Dịch Anh Thâm hốt hoảng xông vào phòng của Thôn Nguyệt,  thấy đứa trẻ ôm bụng lăn lộn trên đất.

“Đau! Bụng… đau quá!”

“A a a!!”

Đôi mắt vốn trong trẻo đỏ rực vì đau đớn, miệng há to để lộ những chiếc răng nanh trắng hếu.

“Đau bụng! Đau quá!”

Nhìn con trai bỗng chốc biến dạng, Dịch Anh Thâm theo bản năng ngăn những gia nhân đang định xông vào bên ngoài cửa.

“Mau! Mau đi mời y tu đến chữa trị cho thiếu gia! Mời hết y tu trong cả thành đến đây cho ta!”

Ra lệnh xong hắn lại liếc nhìn đám mắt mọc sau lưng đám gia nhân, thấp giọng gọi: “Đại nhân Việt Kim, xin người mau đến đây!”

Làm xong tất cả, hắn bước vào phòng, đứng cạnh Thôn Nguyệt đang lăn lộn trên sàn, luống cuống tay chân.

Ngay lúc này, trong bụng Thôn Nguyệt, một hạt đậu đỏ nhỏ đang từ từ phình to, cuối cùng hóa thành một kim giáp lực sĩ tay cầm rìu lớn.

 

Sở Lạc nhìn cái bóng mờ trên mặt trăng đỏ mỗi lúc một rõ ràng, cuối cùng hóa thành một kim giáp lực sĩ cao lớn, ánh mắt nàng dần trở nên sáng tỏ.

“Thì ra là vậy.”

Hạt đậu đỏ do Tô Kỳ Mộc luyện chế sau khi biến thành binh sĩ, chỉ cần một mệnh lệnh là có thể tự hành động, nhưng như vậy tất nhiên sẽ hơi cứng nhắc.

Giờ phút này, Sở Lạc đoán rằng tên điều khiển đám mắt đang ẩn nấp trong thành kia hẳn là rất mạnh, nàng tuyệt đối không thể rời khỏi vùng nước này, càng không thể đến gần Dịch gia . Con bài duy nhất nàng có thể nắm lấy chính là kim giáp lực sĩ này.

Nàng phải dồn thần thức vào đó, tận dụng cơ hội cuối cùng.

Kim giáp lực sĩ trong bụng Thôn Nguyệt bỗng nhiên sinh ra ý chí của riêng mình, hắn mở mắt, ánh nhìn đảo quanh bốn phía.

Trên vai phải, hiện lên một ảo ảnh của Sở Lạc.

 Bên trong bụng giống như một tiểu thế giới. Mặt đất phát ra ánh trăng dịu dàng, nhưng do bị một lớp màng m.á.u phủ lên nên chuyển thành ánh đỏ.

Dưới vầng trăng đỏ ấy, từng bóng người đang thiếp đi: Dịch Đạo Nhò, Dịch Như, Liễu Tự Diêu, cùng tu sĩ của Thượng Vi Tông và Lăng Vân Tông.

Kim giáp lực sĩ không do dự, vung mạnh rìu lên, đập thẳng xuống đất.

“Ầm ầm ầm!” Đất trời rung chuyển, mọi người lần lượt tỉnh dậy.

Tiếp đó, lại một nhát rìu hung hăng bổ xuống, tất cả bừng tỉnh!

“Chuyện gì thế này!”

“Đây là đâu?!”

“Là… một đứa bé! Chúng ta bị nó nuốt sống rồi!”

“Chư vị,” giọng Sở Lạc bất ngờ vang lên trong không gian này, “hắn không phải trẻ con gì cả, mà là thứ bước ra từ Ma Thần Cảnh!”

Vừa nói, nàng vừa điều khiển kim giáp lực sĩ bổ xuống nhát rìu thứ ba.

“A a a! Đau quá! Bụng ta đau quá!” Cơn đau bụng dữ dội khiến Thôn Nguyệt nằm trên đất liên tục co giật.

“Con ơi… rốt cuộc là chuyện gì thế này!” Dịch Anh Thâm gấp đến độ xoay vòng vòng trong phòng.

Ở ngoài, Việt Kim  đang vội vã chạy đến, đồng thời ra lệnh cho con yêu nhện đi cùng:

“Ta thật đã xem thường con nhóc đó, chắc chắn nó đang ẩn mình trong thủy vực, mau bắt nó lại, lập tức hành động!”

“Rõ.”

Việt Kim xông vào trong phòng, nhìn Thôn Nguyệt đau đớn quằn quại, sắc mặt lạnh lẽo đến cực độ, vận yêu khí thăm dò bụng hắn.

Kim giáp lực sĩ vừa giơ rìu lên, trong chớp mắt lại xoay người, không bổ xuống đất nữa, mà bất ngờ giáng thẳng lên khoảng không phía trên đầu.

Nơi tưởng như trống không kia bỗng nhiên hiện ra một đôi mắt đỏ rực khổng lồ.

Nó cúi xuống nhìn tất cả bên dưới, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Tránh được cú bổ, một đôi tay m.á.u bất chợt xuất hiện, chộp thẳng vào ảo ảnh Sở Lạc trên vai phải của kim giáp lực sĩ.

Sở Lạc điều khiển lực sĩ né tránh linh hoạt, còn các tu sĩ dưới đất vừa mới tỉnh dậy cũng cùng nhau hợp sức đối phó.

Nhưng không gian này áp chế rất lớn đối với bọn họ, không làm gì được yêu khí trên đôi tay m.á.u kia. Họ chỉ có thể nhân lúc Sở Lạc đang cầm chân nó, lần lượt dốc hết linh lực công kích vào cái hố sâu do rìu c.h.é.m xuống đất.

Hố trên mặt đất càng lúc càng sâu. Sở Lạc dồn toàn bộ thần thức để điều khiển lực sĩ, vẫn linh hoạt né tránh từng đòn của Việt Kim.

Nhưng tình hình suôn sẻ chẳng kéo dài được lâu, sắc mặt Sở Lạc trên vai lực sĩ khẽ biến, thân hình thoáng mờ đi vài phần – một phần thần thức bị nàng rút về.

Dưới nước, Tô Uyển đang liều mình ngăn chặn sự tấn công của yêu nhện.

“Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh rồi, ta… ta sắp không trụ nổi nữa!”

Thấy vậy, Sở Lạc liền triệu ra thương Phá Chiều.

“Để ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK