Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất nhiên, tiền đề là trận pháp này phải tuyệt đối vững chắc, không bị Sở Lạc dùng sức mạnh thô bạo đập vỡ.

 

Không ngờ Thời Yến lại có thể đi được đến bước này, cũng vừa hay cho phép thử nghiệm tác dụng tầng thứ hai của trận pháp không gian mà hắn đã dày công nghiên cứu.

 

Chỉ thấy Tô Kỳ Mộc giơ tay, hoán đổi vị trí hai khối lập phương. Mọi người chỉ thấy trên đài tỉ võ, cánh tay đang cầm kiếm của Thời Yến đột ngột đứt lìa, rồi lơ lửng trên không trung cao hơn một chút.

 

Máu từ chỗ đứt vọt ra tung tóe.

 

Trên vân đài vang lên từng đợt kinh hô dồn dập. Đây nào phải chỉ là một trận pháp không gian đơn thuần, rõ ràng là trận pháp có thể trực tiếp phân thây người ta!

 

Đủ rồi.

 

Thấy cảnh tượng ấy, Tô Kỳ Mộc lại đưa các khối lập phương trở về vị trí ban đầu.

Cảm nhận được cánh tay mình đã trở về, Thời Yến vội vàng vận linh lực chữa trị vết thương.

 

Tô Kỳ Mộc mặt không cảm xúc chỉ nhàn nhạt cất lời: “Ngươi thua rồi.”

 

Dù trong lòng có bao nhiêu không cam tâm, Thời Yến cũng chỉ có thể chấp nhận. Ai biết được lần kế tiếp bị hoán đổi sẽ không phải là đầu mình?

 

Cái cảm giác bị người khác hoàn toàn khống chế  khó chịu vô cùng. Trận pháp sư  đúng là loại đối thủ khiến người ta đau đầu nhất.

 

“Thất Trận Tông Tô Kỳ Mộc đấu với Bình Chân Tông Thời Yến, Thất Trận Tông Tô Kỳ Mộc thắng!”

 

Trận đấu hôm nay kết thúc, Thời Yến không còn cơ hội tranh ngôi đệ tử thủ tọa, giờ đến vị trí thứ hai cũng không giữ nổi.

 

Thế nhưng Hồng Kiếm Đạo nhân  lại không trách mắng hắn quá nhiều, lão ta vẫn còn đang đau lòng vì viên đan dược bát phẩm  kia.

 

Thời Yến vì vậy  nhẹ nhõm đi phần nào, hiện tại điều hắn quan tâm nhất chính là trận chiến giữa Tô Kỳ Mộc và Sở Lạc — rốt cuộc ai sẽ thắng ai?

 

Cả hai người này  đều cực kỳ mạnh mẽ.

 

Thế nhưng lúc này, Sở Lạc vẫn đang nằm trên giường dưỡng thương, nghe Hạ Tinh Châu kể lại trận chiến giữa Tô Kỳ Mộc và Thời Yến trong ngày, da đầu nàng  tê rần…

Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng thông báo:

“Sở Sư tỷ ,Tô đạo hữu của Thất Trận Tông đến thăm tỷ.”

Mắt Sở Lạc đảo một vòng. Vừa nãy còn đang ngồi ăn, thoắt cái đã chui tọt vào chăn, làm bộ yếu ớt.

Tuy khả năng hồi phục của nàng rất mạnh, phần lớn vết thương đã khỏi hẳn, cũng không có dấu hiệu trúng độc gì.

Nhưng nàng vẫn muốn để Tô Kỳ Mộc tưởng rằng mình chưa lành hẳn, như vậy đối phương sẽ chủ quan hơn.

Thấy dáng vẻ ấy, Hạ Tinh Châu  hiểu ý, bật cười nói: “Tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút, người ta đâu ngốc như ngươi nghĩ. Thôi, hai người cứ nói chuyện đi, ta sang chỗ sư tôn, việc với Linh Thú Tông vẫn chưa xong.”

Sở Lạc vẫn yếu ớt vẫy tay: “Sư huynh đi thong thả.”

Chờ Hạ Tinh Châu rời đi, Tô Kỳ Mộc bước vào.

“Ta mang ít đan dược trị thương đến cho ngươi…”

Hắn vừa vào chưa được bao lâu đã thấy Sở Lạc nằm trên giường, trông như sắp chết, liền xoay người đi luôn.

“Ta đi mời Hoàng tiền bối đến.”

 

Hoàng Viễn là y tu nổi danh nhất tu chân giới, cũng là người thường xuyên chữa trị cho Tô Kỳ Mộc.

“Ê, khoan đã khoan đã!” Sở Lạc vội vàng bật dậy.

Nghe giọng đầy khí lực ấy, Tô Kỳ Mộc mới dừng bước.

“Thương thế của ngươi…”

“Thật ra cũng ổn mà…” Sở Lạc lau mồ hôi trên trán.

Thấy nàng không có vấn đề gì, Tô Kỳ Mộc mới yên tâm phần nào, rồi lấy ra hết số đan dược mang theo.

“Ngươi xem có cái nào dùng được không.”

Sở Lạc nhìn đống đan dược toàn là phẩm chất cao giai, chúng như hóa thành từng khối linh thạch thượng phẩm đang nhảy múa trước mắt nàng.

Nàng vội lắc đầu lấy lại tỉnh táo.

“Không dùng được sao?” Tô Kỳ Mộc có vẻ hơi thất vọng.

Nghe vậy, Sở Lạc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Thật ra… ta muốn ăn thử bánh đậu xem vị ra sao.”

Tô Kỳ Mộc bèn cất lại đống đan dược.

“Ta đi mua.”

“Khoan đã khoan đã,” Sở Lạc vội vén chăn xuống giường, “ta cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

“Ngươi còn đang bị…” Tô Kỳ Mộc vừa định nói thì thấy nàng bước đi vững vàng, câu sau liền nuốt lại.

Một lúc sau, Tô Kỳ Mộc thi triển ẩn tức trận, nhìn Sở Lạc đang ngồi xổm bên tường ghé tai nghe trộm bên trong, khẽ truyền âm: “Chúng ta chẳng phải đi mua bánh đậu sao?”

Nghe vậy, Sở Lạc cũng truyền âm lại:

“Bên trong đang bàn chuyện có nên để  Hàn Nguyệt chuởng môn thoái vị hay không.”

Khóe môi Tô Kỳ Mộc khẽ nhếch.

“Bà ta thoái vị là điều tất yếu, dù sao hôm nay cũng là bà ta phá vỡ quy tắc trước. Chỉ là… nếu vị trí chưởng môn Linh Thú Tông rơi vào tay đạo lữ của bà ta – trưởng lão Du Mông – thì cũng chẳng gọi gì là trừng phạt cả.”

Nghe đến đây, khóe miệng Sở Lạc trầm xuống.

Đột nhiên nàng đứng bật dậy, kéo Tô Kỳ Mộc chạy đi nơi khác.

“Có người ra rồi!”

Sau đó, hai người ra phố mua bánh đậu, may mà tiệm vẫn chưa đóng cửa.

Lúc này đã là chạng vạng, phố xá vẫn rất náo nhiệt, đi đến đâu cũng nghe bàn tán về cuộc thi chọn thủ tịch đệ tử.

“Xem ra thủ tịch đệ tử lần này sẽ được quyết định giữa Sở Lạc của Lăng Vân Tông và Tô Kỳ Mộc của Thất Trận Tông rồi. Còn Sở Yên Nhiên của Linh Thú Tông thì bị tước tư cách dự thi, khỏi cần xếp hạng gì. Thời Yến của Bình Chân Tông chắc chắn là hạng ba.”

“Dù thủ tịch đệ tử trận cuối là ai đi nữa, ta đều tâm phục khẩu phục. Ba người này, bất kể đặt vào kỳ đại hội nào cũng đủ sức đoạt chức thủ tịch. Khổ nỗi lại cùng rơi vào năm nay.”

Nghe đến đây, Sở Lạc liếc nhìn Tô Kỳ Mộc bên cạnh.

“Chúng ta sắp thành đối thủ rồi mà ngươi còn đặc biệt mang đan dược đến cho ta?”

Tô Kỳ Mộc cười: “Chỉ là một trận tỷ thí, sao so được với sức khỏe.”

Người qua đường vẫn tiếp tục bàn tán.

“Lăng Vân Tông có điều tra chuyện của Sở Yên Nhiên chưa, trên người nàng ta thật sự có tà vật à?”

“Ai biết được? Trước giờ vẫn nghe đồn nàng là thiên mệnh chi nữ, vận khí nghịch thiên. Nhưng trận hôm nay thật khiến ta mở mắt, vận số đúng là… phi thường.”

“Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu một người có vận khí cao đến đâu mà chỉ mang tai họa đến cho người xung quanh thì cũng không thể gọi là thiên mệnh chi nữ được, nên gọi là sao chổi thì đúng hơn. Nhìn  Hàn Nguyệt chưởng môn hôm nay xem, đúng là bị mê hoặc, bị đ.â.m cũng đáng đời.”

“Ngộ rồi, ta ngộ rồi…”

Sở Lạc lặng lẽ bước đi, bỗng cảm nhận được ánh mắt Tô Kỳ Mộc đang nhìn mình.

“Hửm? Sao vậy?”

“Ngươi muốn g.i.ế.c nàng ta sao?” Trên đài tỷ võ hôm nay, lúc Sở Lạc ra đòn cuối cùng nhắm vào Sở Yên Nhiên, Tô Kỳ Mộc rõ ràng cảm nhận được sát ý từ nàng.

Nghe vậy, Sở Lạc hoảng hốt: “Ngươi đừng suy nghĩ gì khác, đây là chuyện giữa ta và nàng, người ngoài không tiện nhúng tay.”

Nàng nhớ đến lời sư tôn từng nói. Sở Yên Nhiên, chỉ có nàng mới được phép giết.

“Ta…” Tô Kỳ  Mộc cúi đầu.

“Thôi nào,” Sở Lạc nhét miếng bánh đậu vào miệng hắn, cắt đứt suy nghĩ, rồi nhìn về phía con sông Giáp, “không biết nó đã khai thông xong chưa.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK