Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thì hãy xem thử, đầu bên kia do ngươi mượn sức quỷ cảnh tạo ra rốt cuộc là gì.”

Khôi lỗi Nham Sinh được Sở Lạc điều khiển băng qua khe nứt đen kịt, tầm nhìn trước mắt vẫn chìm trong bóng tối.

Đột nhiên, một luồng hơi thở tanh hôi như rắn độc cuốn lấy bốn phía. Một sinh vật trong bóng tối há to cái miệng đầy răng nanh, lao tới cắn Nham Sinh.

“Phụt—” Gã nam nhân tóc xanh phun mạnh một ngụm máu, vì sử dụng quá độ sức mạnh của Quỷ Cảnh khiến thân thể hắn suy kiệt tột độ.

Ngay sau đó, hắn trông thấy Sở Lạc phía trước quay người lại, sợi dây điều khiển con rối trong tay nàng bất ngờ cuốn ngược về phía cổ mình.

Bất chợt, một cây gậy trúc từ đâu bay đến, cắm phập xuống đất cạnh hắn, hóa thành một bức tường chắn, khí lưu b.ắ.n ngược ra  ép Sở Lạc lùi lại vài bước.

Chớp mắt, thân ảnh người nam nhân tóc xanh đã biến mất khỏi tầm nhìn.

“Ngươi thật nghĩ mình có thể muốn làm gì thì làm ở đây sao?” Giọng hắn vang lên từ trên cao.

Sở Lạc ngẩng đầu nhìn, thấy không chỉ hắn đang lơ lửng giữa không trung, mà toàn bộ thế lực các tộc trong Bính Túc Lâm Chiểu cũng đã có mặt.

Tộc cây, tộc nước, tộc chim… những thế lực mạnh nhất đều đứng sau người nam nhân tóc xanh, cúi đầu nhìn bóng áo đỏ đơn độc dưới đất.

“Mỗi lần sử dụng thiên địa chi lực, ta phải mất một thời gian dài để hồi phục. Lần trước thay đổi cục diện mà để ngươi thoát, lần này thì đừng mơ.”

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười khinh miệt.

“Ta còn chưa giới thiệu với ngươi thứ mà ta triệu hồi lần này.”

“Mọi sinh vật sinh ra từ nơi này, sau khi c.h.ế.t sẽ hóa thành vong linh, quay về bên Thần Cây, đợi đến ngày tái sinh.”

“Giờ Thần Cây đã diệt, những vong linh này vốn dĩ cũng nên tiêu tán. Thay vì vậy, chi bằng để chúng đích thân g.i.ế.c kẻ đầu sỏ hại c.h.ế.t Thần Cây – là ngươi.”

“Chỉ không ngờ ngươi lại phòng bị đến mức này, nhưng cho dù vậy, ngươi cũng chẳng còn đường lui. Vong linh có thể chui vào vết thương để xâm nhập thân thể. Dù đó là con rối, nhưng rối bị thương, bản thể của ngươi cũng sẽ bị phản phệ.”

“Kẻ xúc phạm thần minh, chúng ta chưa từng nghĩ sẽ để ngươi sống mà rời khỏi đây!”

Nhìn đám sinh vật Quỷ Cảnh trên không trung đã sớm bố trí thiên la địa võng, Sở Lạc cúi đầu.

“Thì ra là thế.”

Nàng lập tức kéo giật sợi tơ, thu lại Khôi lỗi Nham Sinh vẫn hoàn toàn lành lặn.

“Nhưng khôi lỗi của ta vốn không thể bị thương.”

Dù sao thì thân thể Thánh Phật Trấn Ma của Nham Sinh đại sư đâu phải luyện chơi.

“Tuy có hơi bất ngờ, nhưng tình huống như bây giờ, ta đã tính tới. Nếu các ngươi vẫn không chịu buông tha… Vậy thì… đừng mong giữ được quê hương của mình nữa.”

Vừa dứt lời, Sở Lạc thu khôi lỗi vào, thân thể nàng hóa thành Nghiệp Hỏa, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.

Nơi ngọn lửa đi qua, không cây cỏ nào sống sót, cây cối héo úa, dòng nước cạn khô. Trong chớp mắt, vùng đất ngập nước đã biến thành một mảnh đất khô cằn.

Thế lực mạnh nhất trong Bính Túc Lâm Chiểu là Hóa Thần kỳ. Sở Lạc biết nếu thật sự giao chiến, dù miễn cưỡng giữ được mạng, nàng cũng chẳng có lợi gì.

Thay vì lưỡng bại câu thương, chi bằng lợi dụng ưu thế thân thể Nghiệp Hỏa hiện tại, trực tiếp thiêu hủy Quỷ Cảnh này!

Khi đám người trên không trung còn chưa kịp phản ứng vì kinh hoàng, toàn bộ những gì trong tầm mắt đã biến thành đại địa khô cháy!

Lương thực, nước, tài nguyên – tất cả đều bị thiêu rụi trong ngọn lửa cuồng bạo!

 

Tại Linh Thú Tông, Hàn Nguyệt chưởng môn mệt mỏi dẫn một phần đệ tử tông môn trở về.

“May mà đám Phật tu cũng chịu tham gia duy trì Ma Thần Cảnh, nếu không cứ tiêu hao mãi thế này, không đến vài năm nữa, Bát Tiên Môn cũng sụp đổ.”

Hàn Nguyệt nhỏ giọng than phiền. Trưởng lão Du Mông bên cạnh nói: “Ma Thần Cảnh xảy ra chuyện bất ngờ thế này, nhất thời cũng khiến bọn họ không dám ép người lui vị nữa. Nhưng giờ có thêm Phật tu, sau này mọi việc dễ hơn, biết đâu họ lại lôi chuyện đó ra lần nữa.”

Hàn Nguyệt nghe vậy không hề tỏ ra lo lắng, đáy mắt còn hiện lên ý cười.

“Chuyện đó, Tiểu Trần sẽ xử lý ổn thỏa.”

Lúc đầu trưởng lão Du Mông còn chưa hiểu, cho đến khi họ trở về đại điện, trông thấy Sở Yên Nhiên đã đứng chờ bên ngoài từ lâu.

“Bái kiến…”

“Không cần đa lễ, vào nói chuyện đi.”

Sau khi vào đại điện, chưởng môn Hàn Nguyệt  mở kết giới phòng dò xét, rồi quay sang nhìn Sở Yên Nhiên: “Đã lấy được thứ đó chưa?”

Sở Yên Nhiên gật đầu, lấy ra một ngọc giản.

“Sư tôn đã mất một năm rưỡi để bắt chước tính cách của gia chủ họ Điền, cuối cùng cũng chiếm được sự tin tưởng của lão phu nhân, lấy được bí pháp bồi dưỡng linh thú biến dị mà họ Điền cất giữ. Đặc biệt sai đệ tử mang đến.”

Hàn Nguyệt dùng linh lực nhận lấy ngọc giản, sau khi kiểm tra, nét cười trên mặt càng rõ.

“Tốt lắm, có thứ này rồi, xem đám lão già trong tông môn còn dám lắm lời không.”

Nói xong, ánh mắt nàng ta lại nhìn sang Sở Yên Nhiên.

“Năm đó sư tôn ngươi vừa đoạt xá xong, khó tránh hành sự lỗ mãng, ủy khuất cho ngươi rồi. Vì bảo vệ hắn, ngươi phải hy sinh danh tiếng, lẩn trốn sống lay lắt suốt ngần ấy thời gian. Yên tâm đi, vị trí này của ta sắp vững rồi, toàn bộ tài sản  Điền gia cũng sắp rơi vào tay sư tôn ngươi, ngươi chẳng bao lâu nữa… sẽ lại được đứng ở nơi vạn người chú ý.”

Sở Yên Nhiên ngoan ngoãn cúi đầu không nói.

Lúc này, bên ngoài có đệ tử Linh Thú Tông vội vã chạy đến, Hàn Nguyệt liền thu hồi kết giới.

“Chuyện gì vậy?”

Đệ tử kia bước vào đại điện, bẩm báo ngay: “Tống Chưởng môn  của Lăng Vân Tông truyền tin đến, xin chưởng môn mở lại Bính Túc Lâm Chiểu để đệ tử  Lăng Vân Tông ra ngoài.”

“Tống Minh Việt à, hắn vẫn chưa thoát thân được bên kia nhỉ?” Hàn Nguyệt bật cười lạnh: “Ai bảo Thần Ma Cảnh nằm ngay phía Bắc của họ, nếu khống chế không nổi, tiên môn phương Bắc sẽ là nơi đầu tiên gặp chuyện.”

“Đệ tử  Lăng Vân Tông chẳng phải đã rút khỏi Bính Túc Lâm Chiểu từ lâu rồi sao?” Trưởng lão Du Mông hỏi.

“Sở Lạc vẫn chưa ra, còn bị nhốt trong đó,” chưởng môn Hàn Nguyệt cười nhạt, “huyết mạch Thiên tự , thủ tịch đệ tử, không thì làm sao khiến Tống Minh Việt nhớ mãi không quên.”

“Thế còn kết giới…”

“Mọi người đều đã hao kiệt linh lực để duy trì Thần Ma Cảnh, đâu còn dư lực mà mở kết giới chỉ vì một đệ tử?”

Hàn Nguyệt lại nhớ tới lần trước bị con nhóc  đó đ.â.m một thương, sắc mặt càng lạnh.

“Huống hồ… ngần ấy thời gian rồi, chắc con nhỏ đó cũng c.h.ế.t trong đó rồi!”

 

Tuy khả năng ấy rất cao, nhưng Sở Yên Nhiên biết rõ – Sở Lạc chưa chết.

Bằng không, khí vận trên người nàng không thể nào vẫn còn áp chế mạnh như thế.

“Chưởng môn, Tống chưởng môn của  Lăng Vân Tông còn nói, nếu người không chịu mở kết giới, thì ông ấy sẽ đích thân đến đây.”

Đệ tử truyền tin có phần lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK