Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không ngăn chặn kịp thời, e rằng hồ nữ kia sẽ hại thêm nhiều người nữa. Sở Lạc vội quay người bỏ đi.

“Ơ, công tử không mua phấn sao?” Bà chủ thấy nàng lúc nào cũng đến rồi đi vội vàng, vội vàng gọi với theo.

Nhưng Sở Lạc đã ném lại hai lượng bạc.

“Vẫn như lần trước!”

Rời tiệm hương phấn, Sở Lạc không đến thẳng nơi kể chuyện, mà đi đến Phong Hành cục trước.

Đồ nàng nhờ người mang đến chắc đã tới rồi.

Ngồi đợi trong Phong Hành cục gần nửa canh giờ, người đưa đồ cuối cùng cũng tới.

Người Phong gia thấy lần này lại do chính Phong Vi Chi tự mình đưa đến thì vô cùng kinh ngạc.

“Phong đạo hữu.” Sở Lạc lập tức tiến lên.

Thấy nàng cải trang thành nam, ban đầu Phong Vi Chi có hơi ngạc nhiên, rồi liền lấy ra một túi đồ được phù chú vàng niêm phong kín mít.

“Chuyện này thật quá nguy hiểm, đạo hữu vẫn quyết định dùng chúng sao?” Phong Vi Chi có phần do dự trong lòng.

“Chuyện này không thể tính toán theo mức độ nguy hiểm. Nếu muốn bắt được thứ kia, ta chỉ có thể dựa vào chúng.” Giọng Sở Lạc đầy bất đắc dĩ, rồi nhận lấy túi đồ, “Đa tạ đạo hữu đã cất công một chuyến.”

Phong Vi Chi suy nghĩ một lát, nói: “Xem ra lần này Sở đạo hữu  gặp phiền toái rồi. Vậy thì ta sẽ ở lại giúp một tay. Dùng xong mấy thứ này thì phải lập tức đưa về ngay.”

Có được sự giúp đỡ của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ là chuyện tốt với Sở Lạc. Nàng bèn kể kế hoạch tiếp theo cho Phong Vi Chi, trên đường cùng nhau đến phủ thành chủ, lại đem đầu đuôi vụ án kể rõ.

Ở Lưu thành và vùng lân cận có rất nhiều người kể chuyện, từng người đi điều tra thì không kịp, tốt nhất là huy động lực lượng quan phủ âm thầm kiểm tra.

Lưu thành đã ra lệnh cấm kể “ Hồ Tiên Dạ Thoại, những quán đông khách và người kể nổi tiếng đều không dám nhắc tới nữa, cho nên Đơn Như dẫn người tập trung điều tra những nơi không quá náo nhiệt nhưng vẫn có người tụ họp. Cuối cùng cũng xác định được một quán trà ngoài thành.

Đó vốn chỉ là nơi nghỉ chân tạm của khách vãng lai, thi thoảng có người kể chuyện đến góp vui, ai nghe hứng thú thì thưởng tiền, có chút danh tiếng ở vùng phụ cận, nhưng vẫn không thể so với trong thành.

Sau một hồi bận rộn, khi tìm được nơi ấy thì trời đã gần tối.

“Đã xác định được cơ bản rồi, giờ hành động thôi.” Phong Vi Chi nói, chợt cảm thấy có ánh mắt nhìn chăm chú mình, liền quay lại nhìn.

Chỉ thấy A Liên  đổi sắc mặt thành cười tươi.

“Tốt quá, có tiền bối Nguyên Anh kỳ hỗ trợ, vậy thì chắc thắng rồi!”

Phong Vi Chi cũng mỉm cười: “Không dám xưng tiền bối, chỉ là sinh sớm vài năm thôi.”

“Ôi dào, tiền bối khiêm tốn rồi.” A Liên xua tay, rồi quay sang nhìn Sở Lạc: “Vậy lần này  đã có tiền bối giúp rồi, ta khỏi cần đi nữa nhỉ?”

“Ngươi ở lại phủ thành chủ cũng phải cẩn thận.” Sở Lạc nhắc nhở: “Ta không chắc đám thư sinh bị mê hoặc kia có bị biến thành ‘vật chứa’ mới của ả hay không.”

【Thiện cảm của A Liên +20, nhận được 20 điểm khí vận】

A Liên lập tức ôm lấy tay Sở Lạc: “Đến lúc đó ngươi nhớ đến cứu ta đấy! Tri kỷ thân thiết!”

Sở Lạc gật đầu: “Ta sẽ nghĩ mọi cách nhốt ả ở nơi ít người qua lại, bằng không sẽ có thêm nhiều người phải chết.”

 

Khi chuẩn bị rời khỏi phủ thành chủ, từ đằng xa, dì Thẩm bị hai binh lính áp giải bất ngờ gào khóc thảm thiết, dùng hết sức muốn giằng ra để lao đến chặn đường Sở Lạc.

“Đừng g.i.ế.c nó, đại nhân! Xin người đừng hại chúng nó!  Đường Nhi cũng sẽ c.h.ế.t mất! Đừng giết  Đường Nhi mà—!”

“Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c ta đây này!”

“Nếu Đường  Nhi chết, ta cũng không sống nổi…”

Phong Vi Chi đưa mắt nhìn sang, sau đó lại quay đầu nhìn Sở Lạc, thấy nàng đang bước nhanh hơn, sắp đi tới cổng phủ.

Hắn nhanh chóng đuổi theo: “Con hồ nữ đó ký sinh trên người hắn đã lâu, e rằng không cứu được nữa.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nghe vậy, Sở Lạc quay đầu nhìn dì Thẩm đằng xa, lại nhớ đến những câu chuyện Thẩm Đường viết trong cơn điên loạn, trong lòng nàng  đã có suy đoán.

“Tình ý sinh ra huyết nhục, chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại. Đây là nguyên văn câu Thẩm Đường từng viết. Ta tạm đoán rằng hồ nữ kia không có thân thể thực, muốn có nhục thân riêng nên mới dùng ‘tơ dục mộng tình ’ để dụ người mắc câu.”

“Thẩm Đường chẳng qua chỉ là công cụ để ả thai nghén thân thể. Với ả, mạng sống hắn chẳng đáng giá gì. Muốn cứu người e rằng đã không còn hy vọng.”

“Vật mang ra Thần Ma Cảnh đối với phàm nhân là đại họa từ trời rơi xuống. Trước chúng, họ không có chút sức chống cự. Thế giới này sớm đã hỗn loạn rồi.”

Phong Vi Chi cũng bất đắc dĩ mỉm cười: “Trọng Sơ thánh tăng của chùa Quảng Khuyết cũng từng nói, năm trăm năm trước, Bạch tiền bối  đã dâng mình tế lễ khiến linh khí hồi sinh, mọi người tưởng rằng đại họa đã qua đi, nhưng thật ra, thảm họa ấy chưa từng dứt, chỉ là bên ngoài trông có vẻ thái bình mà thôi. Mà người tin vào điều đó cuối cùng vẫn chỉ là số ít.”

Khi họ đến quán trà, chỗ ngồi đã không còn khách nữa, chủ quán đang thu dọn đồ đạc, bên cạnh có một người nam nhân mặc áo dài, phong thái nho nhã.

Sau khi chào hỏi chủ quán, rồi cho hết số tiền thưởng hôm nay vào túi, hắn ta rời khỏi quán trà.

“Người này chắc chính là kẻ kể chuyện mà chúng ta đang tìm.” Giọng nói của Phong Vi Chi truyền vào trong ý thức của Sở Lạc.

Sở Lạc nhẹ gật đầu, đồng thời nói thêm: “Chúng ta theo dõi xem, biết đâu sẽ tìm được Thẩm Đường và con hồ ly đó.”

Nàng định đi theo thì đột nhiên bị Phong Vi Chi đặt tay lên vai ngăn lại.

“Sao vậy?”

“Giữ khoảng cách với hắn, có cái gì đó kỳ quái trong người hắn.”

Nghe vậy, Sở Lạc cũng đề cao cảnh giác, nhưng vẫn còn hơi nghi hoặc: “Làm sao huynh nhận ra được?”

Phong Vi Chi lắc đầu: “Là trực giác nhiều năm rồi, nếu đạo hữu không cảm thấy khác thường, có lẽ năng lực này chỉ tác động đến nam nhân.”

Nói rồi, Phong Vi Chi giơ tay chỉ về phía chủ quán trà.

Sau một ngày bận rộn, hắn vẫn giữ tâm trạng vui vẻ, lúc lau ấm trà nhìn như đang ngắm người thương.

“Chính là thứ ‘ tơ Dục mộng tình ’ do con hồ ly điều khiển đã trú ngụ trên người kẻ kể chuyện này. Trong mẩu chuyện trước đó có chứa trận pháp, đó chính là thủ đoạn con hồ ly dùng để lan truyền thứ đó.”

“Bây giờ đi theo đi.”

Kẻ kể chuyện liên tục đi về phía khu vực vắng vẻ, cuối cùng dừng lại ở một khe núi hẹp, ngồi xuống nơi nào đó, đốt lửa như đang chờ ai đó.

Sở Lạc và Phong Vi Chi đứng cách xa theo dõi, không dùng thần thức dò hỏi bên đó.

Chẳng bao lâu, một người đàn ông khom lưng bước ra từ bóng tối phía đầu kia con đường núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK