Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thương lượng xong mọi chuyện với đám đệ tử Thượng Vi Tông, Phong Vi Chi liền quay trở về Hách Thú Thành.

Mà Sở Lạc vẫn luôn bám theo Hàn Trần, đến tận ngày hôm sau vẫn không hề có ý định dừng lại, khiến hắn căn bản không có thời gian đi tìm người để giết.

Nhưng điều Hàn Trần lo lắng lại không phải là chuyện đó, mà là hắn bắt buộc phải nhanh chóng quay về Điền gia. Nếu có người phát hiện hắn biến mất, khó tránh sẽ liên hệ đến cuộc đấu pháp đêm qua.

Kiều điểu gắt gỏng, nó vốn không phải loại linh thú mà tư chất của gia chủ Điền gia có thể thuần phục được, tất sẽ có người bắt đầu nghi ngờ thân phận thật sự của hắn.

Lúc này, trong Hách Thú Thành, tại kết giới, một viên linh thạch thượng phẩm rơi xuống theo rãnh khuyết.

Khí ác màu tím thấm sâu xuống lòng đất.

Hàn Nguyệt tứ phía dò xét, không phát hiện có khí tức người sống xung quanh mới dám tiến vào.

Cửa sổ hẹp kia lại một lần nữa mở ra.

“Da ngươi cần, ta mang đến rồi.”

Chưởng môn Hàn Nguyệt lật tay, ném vào cửa sổ tấm da người còn vương m.á.u vừa mới bị lột xuống.

“Mau chóng làm xong đồ vật kia đi, linh thạch ngươi cần, một khối cũng không thiếu.”

Nàng vội vàng dặn một câu, rồi quay người muốn rời đi thì trong cửa sổ hẹp bỗng vang lên một giọng khàn khàn.

“Các ngươi là Huynh muội sao?”

Nghe vậy, Hàn Nguyệt trong lòng dù bài xích đến đâu cũng buộc phải dừng bước.

“Hỏi chuyện đó làm gì?”

“Hay là… tỷ đệ?”

“Tỷ đệ.” Hàn Nguyệt ngập ngừng một chút, lại nói, “Hắn bây giờ không tiện ra mặt, mới để ta đến thay. Nhưng chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài… Tuy nhiên ta nghĩ Ngô sư phụ cũng sẽ không giao du với người ngoài.”

Người trong cửa sổ không hề để tâm đến lời giải thích phía sau của nàng.

“Tỷ đệ à… da cũng là loại tốt. Chỉ tiếc hắn lại dùng thân xác người khác.”

Chưởng môn Hàn Nguyệt nhíu chặt mày: “Ngươi có dã tâm này, cũng phải có mạng mà lấy!”

“Ta bỏ linh thạch ra mua da của tỷ đệ các ngươi, cần bao nhiêu?”

“Đừng vọng tưởng nữa!” Hàn Nguyệt trầm giọng quát, sau đó lập tức xoay người rời khỏi nơi đó.

Chờ cho khí ác màu tím lại bốc lên, căn nhà gỗ dần dần biến mất khỏi tầm mắt, thì cửa phòng mới kẽo kẹt mở ra.

Ở góc cửa, một cái bóng hình hoa đán đứng đó.

“Ai nha~ Nàng đi rồi~”

Giọng nữ mềm mại, ngâm nga theo lối hát hí khúc.

“Tỷ hù người ta chạy mất rồi~”

Trong nhà lại vang lên một âm điệu khàn khàn, là lối xướng của một lão đán.

“Lột da của nàng ta~”

Bóng hoa đán khép cửa lại, bước đi kỳ dị tiến vào trong phòng, nhặt lên tấm da người mà chưởng môn Hàn Nguyệt đưa tới.

“Phải rồi~ Phải rồi~ Chỉ thiếu một mảnh cuối cùng nữa thôi~”

Bên trong nhà gỗ, cách bài trí giống hệt như cửa hàng thịt Hoàng Kỳ. Lão đán đứng nơi cửa sổ hẹp, mắt vẫn dõi theo hướng Hàn Nguyệt rời đi.

Trên mặt đất, ngoài những chiếc áo choàng giống bao tải mà chúng dùng để cải trang thành người khi ra ngoài, còn có một góc vứt đầy rác rưởi, bên trong là từng mảng thịt vụn ghê tởm, một chiếc hộp gỗ sơn đen đã mở nắp, và tấm da người từng bị Sở Lạc sờ vào, đặt lót dưới đáy hộp.

Trước chậu đầy m.á.u người, một cái bóng tiểu sinh ôm đầu, trông cực kỳ suy sụp.

“Trên đao vẫn còn mùi của người đàn bà kia~ Rửa không sạch~ Rửa không sạch~”

Lưỡi d.a.o từng đặt trong hộp sơn đen, giờ đang chìm nổi giữa chậu m.á.u tươi.

Bóng hoa đán bước lại, vừa tới gần liền bịt mũi, lùi lại mấy bước, miệng ngân nga không ngừng:

“Ta không ngửi nổi~ Không ngửi nổi~”

“Đao này không dùng được nữa~”

 

“Ba ngày sau phải giao hàng~”

“Không giao được~ Không giao được~”

“Không có đồ giao thì không có linh thạch~ Chúng ta sẽ bị ăn thịt mất~”

“Đao thì… tạm dùng đi~”

Tại đại sảnh Điền Gia, Điền Tâm Cầm đi tới đi lui, cuối cùng không nhịn được mà bước ra ngoài, tiện tay kéo một gia đinh lại hỏi:

“Phụ thân ta còn chưa về sao?”

Gia đinh lắc đầu.

Điền Tâm Cầm nhíu mày sâu hơn.

“Rõ ràng đã hứa sáng nay sẽ cùng ta đi xem đài diễn hí chuẩn bị cho tiệc thọ, lại đúng lúc này mất tăm mất dạng, thật là…”

“Chủ nhân,” Thỏ Sao Nguyệt từ phía sau chạy tới, “Hai ngày nay lão phu nhân cũng rảnh rỗi, ngươi đi tìm bà ấy đi.”

“Không được,” Điền Tâm Cầm lập tức lắc đầu, “Màn múa rối da lần này là bất ngờ phụ thân chuẩn bị riêng cho tổ mẫu, nếu giờ để lộ ra thì sao xứng với tâm ý của phụ thân chứ!”

Sao Nguyệt lại nói: “Nghe nói đêm qua ngoài thành có tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh giao đấu, liệu có khi nào…”

Đúng lúc đó, một thị nữ bước nhanh tới.

“Tiểu thư, lão phu nhân gọi cô đến đó.”

“Biết rồi.” Điền Tâm Cầm đáp, rồi quay người đi về phía điện Tĩnh Vu, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Không biết tổ mẫu tìm ta có chuyện gì…”

Chờ Điền Tâm Cầm rời khỏi, khí tức trên người thị nữ kia liền biến đổi.

Chớp mắt, thuật dịch dung liền tan biến, lộ ra khuôn mặt của Sở Yên Nhiên.

Những thị nữ và gia đinh xung quanh nhìn thấy liền đồng loạt cúi đầu.

“Sở sư tỷ.”

“Sở sư tỷ đến rồi.”

Giờ đây, phần lớn hạ nhân trong Điền phủ đều đã được thay bằng người của chưởng môn Hàn Nguyệt.

“Chuyện xảy ra đêm qua chắc các ngươi cũng nghe rồi, chưởng môn không yên tâm, bảo ta đến xem một chuyến.” Sở Yên Nhiên chậm rãi nói, “Ngoài ra, chưởng môn đã bí mật hạ lệnh, phong tỏa toàn thành truy sát Sở Lạc. Nếu phát hiện tung tích của nàng, lập tức báo lên, không được chần chừ, nhớ kỹ chưa?”

“Rõ!”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Làm xong những chuyện này, Sở Yên Nhiên liền rời khỏi Điền phủ.

Trong điện Tĩnh Vu, khi thấy Điền Tâm Cầm bước vào, Phương lão phu nhân  mừng rỡ.

“Ai ya, đây chẳng phải tôn nữ ngoan của ta đến thăm bà lão này sao?” Phụ nhân trung niên cười đùa.

Điền Tâm Cầm liền chạy tới, cười nói: “Không phải tổ mẫu gọi con đến sao?”

“Con bé này, chẳng lẽ tổ mẫu không gọi thì con sẽ không đến điện Tĩnh Vu nữa?” Phương lão phu nhân bỗng như nhớ ra điều gì, nói tiếp: “Ban đầu tính  mấy hôm nữa mới gọi con, nhưng hôm nay con đã tới, cũng tốt, tổ mẫu có thứ muốn tặng con.”

 

“Tổ mẫu muốn tặng gì cho cháu ạ?”

Chỉ thấy Phương lão phu nhân khẽ phất tay, cửa sổ và cửa phòng đồng loạt khép kín, kết giới cách âm trong phòng cũng vận chuyển.

Thái độ nghiêm cẩn này khiến Điền Tâm Cầm càng thêm tò mò.

“Tổ mẫu, rốt cuộc là cái gì vậy ạ?”

Phương lão phu nhân mỉm cười dẫn nàng vào nội thất, rồi khoanh chân ngồi trên bồ đoàn. Một luồng thanh khí quanh quẩn bên người bà.

Lạnh lẽo mà mang theo khí thế bẩm sinh, khiến Điền Tâm Cầm dù từng thấy nhiều cảnh đời, giờ cũng kinh ngạc trước sự bất khả xâm phạm của dòng khí ấy.

Càng lúc khí tức càng mạnh, một giọt m.á.u được bao bọc bằng bạch ngọc bay ra từ mi tâm của Phương lão phu nhân, rơi xuống tay Điền Tâm Cầm.

“Cầm nhi còn nhớ chuyện xưa tổ mẫu thường kể không?”

Điền Tâm Cầm nhìn giọt m.á.u hình giọt nước trong lòng bàn tay.

“Ý tổ mẫu là chuyện tổ tiên nhà ta từng cứu thần thú Bạch Trạch?”

Phương lão phu nhân khẽ gật đầu: “Khi ấy con còn nhỏ, tổ mẫu kể chưa đầy đủ. Sau khi cứu Bạch Trạch, thần thú ấy đã ban cho tổ tiên nhà ta một giọt tinh huyết. Mang theo bên mình sẽ tránh tà, hộ thân. Trừ phi gặp uy áp của thần thú mạnh hơn, nếu không thì ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không thể phá được thanh khí hộ thân do giọt m.á.u này sinh ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK