Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gần đây trong thành Tinh Vân có yêu quái nào gây rối không, hoặc có cơ hội nào lập công không?” Sở Lạc lại hỏi.

Tiểu đạo sĩ lắc đầu: “Có  Dịch gia  trấn giữ Tinh Vân thành, nơi này luôn yên ổn.”

“Vậy xem ra chuyện nhập hộ khẩu của nàng ta nhất thời vẫn chưa giải quyết được.”

Sở Lạc lẩm bẩm, rồi lại nhìn tiểu đạo sĩ: “Ngươi đi làm việc đi, ta còn ở lại Tinh Vân thành vài ngày nữa, nếu có việc sẽ tìm các ngươi.”

“Dạ, sư tỷ.”

Rời khỏi Lăng Vân Quán, Sở Lạc đi về phía. Con phố tên  Không Hạc.

Cả con phố này đều là sản nghiệp của  Dịch gia, có cửa hàng bán linh khí, cũng có nơi nhận đặt chế linh khí pháp khí, phân loại rất rõ ràng theo công dụng và phẩm cấp, người qua lại đều là tu sĩ, hầu như không có phàm nhân.

Sở Lạc bước vào một cửa hàng chuyên luyện chế linh khí hệ khống chế, đập vào mắt đầu tiên là một bảng giá cực lớn, ghi rõ giá khởi điểm của từng luyện khí sư, phía sau còn ghi rõ sở trường của họ.

Muốn luyện linh khí, ít nhất phải thuê luyện khí sư tứ phẩm trở lên, công phí tính bằng thượng phẩm linh thạch.

Những người đứng đầu bảng giá đều họ Dịch, công phí của họ là cao nhất.

Sở Lạc đang suy nghĩ nên chọn luyện khí sư nào thì một nữ tu bước tới.

“Tiểu đạo hữu muốn luyện chế linh khí gì vậy?”

Trong cửa hàng ở phố Không Hạc, dù là người bán hàng bình thường cũng rất tinh mắt. Từ lúc Sở Lạc bước vào, nữ tu này đã âm thầm quan sát kỹ trang phục của nàng.

Dải buộc tóc đỏ, vòng tay trữ vật bằng vàng, pháp y trên người đều là thượng phẩm linh khí, chiếc chuông vàng đeo ở thắt lưng còn cao minh hơn nữa — nhìn qua hoàn toàn không có chút linh khí nào, nếu không phải từng thấy hoa văn này trong cổ tịch, suýt nữa đã bỏ qua vật này.

Hoa văn đó là một loại trận văn, biểu thị sự trung thành tuyệt đối — cả đời chỉ nhận một chủ nhân, sau khi ký khế ước, vĩnh viễn không phản bội.

Ngay cả khi chuông rơi vào tay kẻ khác, dù chủ cũ hủy bỏ khế ước, nó cũng sẽ không phát huy bất kỳ tác dụng nào.

Người không biết hàng sẽ bỏ qua, còn người biết hàng sau khi thấy trận văn đó, cũng sẽ từ bỏ ý định g.i.ế.c người cướp của.

Người có thể chế ra vật này tuyệt đối không tầm thường — cô gái áo đỏ này chắc chắn là một vị tiểu phú bà giấu mình!

“Ít nhất cũng phải là thượng phẩm linh khí.”

Sở Lạc cũng quan sát nữ tu kia, thấy trên cổ áo nàng có thêu chữ “Dịch”, liền thẳng thắn nói yêu cầu.

Nghĩ đến viên yêu đan  Hóa Thần trung kỳ mang theo, dùng nó để luyện khí thì khó mà tạo được thứ dưới thượng phẩm linh khí.

Huống hồ món linh khí nàng muốn tương lai phải có thể  khống chế một thân thể Phật thánh trấn ma.

Nghe nàng nói vậy, nữ tu nở nụ cười hài lòng, nghiêng người mời: “Mời tiểu đạo hữu lên lầu nói chuyện kỹ hơn.”

Lên đến tầng hai, nữ tu lấy ra một bảng giá trông còn cao cấp hơn, luyện khí sư ghi trên đó đều họ Dịch.

Tất nhiên, giá cũng cực kỳ kinh người.

“Không biết đạo hữu muốn luyện chế linh khí cụ thể là gì?”

“Tơ.”

“Tơ điều khiển sao, loại linh khí này  rất hiếm, thường dùng nhiều ở Tây Vực…”

Nữ tu hơi sửng sốt, nhưng vẫn nghiêm túc giới thiệu.

“Bên ta có hai luyện khí sư từng luyện chế tơ điều khiển, là Dịch Lâm Lộ và Dịch Lâm Học, đều là luyện khí sư thất phẩm”

Sở Lạc nhìn bảng giá sau tên họ thì trầm mặc.

“Chỉ phí công thôi cũng đủ mua một món thượng phẩm linh khí rồi, đây chẳng phải là đùa sao?”

Nàng bắt đầu nghi ngờ mình bị chặt chém.

“Tiểu đạo hữu không biết đấy,” nữ tu bình tĩnh giải thích: “Hai vị đó đều là chữ Lâm trong dòng họ Dịch , là dòng chính của chủ gia.”

“Pháp khí do dòng chính chế luyện thì thật sự tốt hơn người khác sao?”

 

Nữ tu cười đáp: “Đúng thế đấy.”

Sở Lạc nhíu mày lại. Ta trông giống kẻ ngu ngốc lắm tiền nhiều của lắm sao?

Liếc lại bảng giá, phần lớn đều là đám mang chữ “Lâm”, giá cái nào cũng thấy không xứng, Sở Lạc dứt khoát đặt xuống.

“Cô lấy bảng giá bình thường cho ta xem đi.”

Thấy nàng không hài lòng với giá cả, nữ tu cũng bèn lui một bước, lấy ra mấy bảng giá khác.

“Bảng này là của chi nhánh họ Dịch mang chữ ‘Khả’, còn đây là ‘Thần’…”

“Ơ? Vị luyện khí sư  cửu phẩm  Dịch Đạo Nho này chỉ lấy có một viên linh thạch hạ phẩm, cái này thú vị thật.” Mắt Sở Lạc sáng rực.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tấm bảng có tên “Dịch Đạo Nho” đã bị nữ tu giật lại.

“Đó là tổ tông nhà chúng ta, không luyện khí bừa bãi cho người ngoài đâu.”

Ánh sáng trong mắt Sở Lạc lập tức tắt ngóm.

Lúc này, nàng cuối cùng cũng hiểu được cái câu “chỉ cần trả đủ linh thạch” mà Hà Bất Quần từng nói có nghĩa là gì.

“Vậy thì chọn Dịch Lâm Lộ đi. À mà, chỗ các người có cho ghi nợ không?”

Nụ cười trên mặt nữ tu khựng lại trong thoáng chốc, rồi nàng đứng dậy, đi tới chỗ cầu thang.

“Mời đi bên này.”

“Ơ, không hỏi qua luyện khí sư một tiếng à? Ta nghe nói ở đây muốn ghi nợ thì có thể thương lượng trực tiếp với luyện khí sư cơ mà.”

Nữ tu mặt không biến sắc. “Ta chính là Dịch Lâm Lộ. Mời đi bên này.”

Sở Lạc giật cả mình. “Ờ… vậy cũng được.”

Rời khỏi tiệm, Sở Lạc lại đi dạo vòng quanh phố Không Hạc, khảo sát thêm giá cả, rồi treo thông tin bán điểm cống hiến lên bản đồ thuỷ mạch trong ngọc bài.

“Haiz, có tiền rồi quay lại sau vậy.”

Làm xong việc, Sở Lạc lại chạy tới mấy thành lân cận giải quyết nốt mấy nhiệm vụ còn lại, sau đó mới quay về Lăng Vân Quán.

Tô Uyển thì bị nhốt suốt một ngày trời, giờ đang buồn thương sướt mướt.

“Không sống nổi nữa rồi hu hu hu…”

“Nương ơi, cha ơi, con muốn về nhàaaaa…”

“Nói chỉ yêu mình ta, lừa đảo! Toàn lũ dối trá!”

“Haiz, không biết kiếp này còn có thể quay về Tây Vực được nữa không…”

Sở Lạc đẩy cửa bước vào: “Giờ ta có thể đưa ngươi về Tây Vực đấy.”

Tô Uyển  bị nàng dọa cho giật mình, vội vàng xua tay: “Không không! Ta không thể quay về Tây Vực được.”

“Sao vậy?”

Nghe vậy, Tô Uyển im lặng thật lâu, rồi mới lí nhí nói: “Ta mà quay về thì sẽ chết.”

Thấy nàng không muốn nói thêm, Sở Lạc cũng không ép hỏi, chuyển sang chuyện khác: “Ngươi có không muốn về cũng vô ích, hôm nay ta có hỏi rồi, trong Tinh Vân Thành này không có chỗ nào cho ngươi lập công lớn cả.”

Tô Uyển ngạc nhiên, môi mấp máy: “Tiểu đạo sĩ… ngươi chịu cho ta thời gian làm hộ khẩu thật à?”

Sở Lạc cau mày: “Ngươi gọi ta là gì cơ?”

“Đạo trưởng! Tiểu đạo trưởng!” Tô Uyển mừng rỡ, nhưng lập tức lại lo lắng: “Nhưng ta phải lập công kiểu gì đây…”

 

Sở Lạc nhún vai: “Ta cũng không biết.”

Tô Uyển khẽ liếc nàng một cái, như muốn nói điều gì, nhưng lại thôi. Sở Lạc thấy thế cũng không nói gì thêm, quay người rời đi.

Sáng hôm sau, một bức thư từ đạo quán ở thành Dương Địa gửi đến tay Sở Lạc.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK