Điền gia là một trong những thế gia bậc nhất trong giới tu chân, nổi tiếng chuyên nuôi dưỡng và huấn luyện linh sủng cho tu sĩ, có quan hệ mật thiết với Linh Thú Tông. Trưởng nữ của gia chủ, Điền tâm Cầm, là ngũ đệ tử dưới trướng Hàn Trần trưởng lão của Linh Thú Tông.
“Dạo này chán quá, phụ thân tìm cho ta vị sư phụ dạy công pháp đã lâu rồi không thấy đến, cũng chẳng ai quản ta nữa.” Điền Tâm Cầm ngồi bên hồ trong sân, chống cằm than thở.
Bên cạnh nàng, một con Thỏ Sao Nguyệt đầy cơ bắp cũng bắt chước y chang tư thế.
“Gia chủ chắc là không muốn chủ nhân quá mệt mỏi, muốn người nghỉ ngơi mấy ngày thôi.”
“Nhưng trước kia phụ thân đâu có nói vậy. Ta là trưởng nữ của Điền gia, thì phải có sư phụ tốt nhất, học công pháp tốt nhất, sau này mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do ta quản.”
Ngay lúc hai chủ tớ đang vò đầu bứt tai nghĩ mãi không ra, phía xa bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc.
“Hửm?” Điền Tâm Cầm lập tức bật dậy, “Đó chẳng phải là Sở Yên Nhiên sao? Nàng ta dám đến nhà ta à!”
“Cái gì? Sở Yên Nhiên!” Thỏ Sao Nguyệt cũng bật dậy, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Điền Tâm Cầm giận dữ bước thẳng về phía trước.
“Xui xẻo quá, lần trước trong đại hội thủ tịch mất hết thể diện, thế mà còn dám vác mặt tới nhà ta, phải xua nàng ta ra ngoài mới được!”
“Xua ra ngoài!”
Điền Tâm Cầm men theo bóng dáng Sở Yên Nhiên, không ngờ lại dẫn nàng tới chính sảnh tiền viện.
Chính sảnh vốn là nơi phụ thân nàng thường ở, thấy Sở Yên Nhiên tới đây, Điền Tâm Cầm càng nổi trận lôi đình.
“Sở Yên Nhiên, đứng lại cho ta!”
Nghe tiếng gọi, Sở Yên Nhiên quay đầu lại, trông thấy Điền Tâm Cầm, ánh mắt không có lấy nửa phần kinh ngạc, ngược lại còn mỉm cười: “Ngũ sư tỷ đã lâu không về Linh Thú Tông, ta còn định lát nữa đến thăm tỷ.”
“Về Linh Thú Tông để mất mặt cùng ngươi à? Thăm ta? Ngươi xứng chắc? Mau cút đi, Điền gia chúng ta không hoan nghênh ngươi!” Điền Tâm Cầm khoanh tay, khó chịu nói.
Nhưng lời vừa dứt, chưa để Sở Yên Nhiên kịp đáp, trong đại sảnh đã vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tâm Cầm, con nói chuyện kiểu gì vậy, chẳng có chút giáo dưỡng của tiểu thư thế gia gì cả,” Gia chủ Điền gia từ trong sảnh bước ra, sắc mặt nghiêm nghị, “Yên Nhiên là khách ta mời đến, không chỉ là sư muội của con, mà còn là khách quý của Điền gia. Sao con lại vô lễ như thế, mau xin lỗi đi.”
“Con? Xin lỗi nàng ta?” Điền Tâm Cầm trợn to mắt, “Phụ thân, người không sao chứ? Trước kia người đâu có nói những lời như vậy!”
Nghe câu sau, ánh mắt gia chủ Điền gia cũng lóe lên vài phần khó xử, đang không biết phải phản ứng ra sao, may thay Sở Yên Nhiên lên tiếng.
“Không cần đâu, đều là sư tỷ muội trong cùng tông môn, không cần khách sáo như vậy.”
Gia chủ Điền gia lại nhìn về phía Điền Tâm Cầm: “Con còn đứng đây làm gì? Có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Điền Tâm Cầm càng kinh ngạc: “Phụ thân, không phải nên là con hỏi người, người gọi nàng ta đến có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, gia chủ Điền gia nhíu mày: “Chẳng lẽ ta muốn làm gì còn phải xin phép con sao? Nếu không có việc gì thì về viện của con nghỉ ngơi đi, không thì quay lại Linh Thú Tông. Con đã là đệ tử tông môn rồi, suốt ngày chạy về nhà như thế là ra thể thống gì!”
“Người lại nói ra những lời như vậy, người…” Điền Tâm Cầm tức giận đến đỏ bừng mặt, mắt trợn tròn, “Vậy thì con đi thật đấy, đến lúc đó đừng có hối hận!”
Gia chủ Điền gia hừ lạnh: “Mau cút đi!”
“Con đi thật đấy!” Điền Tâm Cầm hầm hầm quay người, trong lòng chờ mong phụ thân sẽ gọi mình lại. Thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh.
Lông mày nàng ta nhíu chặt, trong lòng cũng do dự liệu có nên đi thật không. Đúng lúc này, nàng ta thấy Thỏ Sao Nguyệt của mình dẫn theo đám hộ vệ của Điền gia, mỗi người đều cầm trong tay một cây trường xoa, xông thẳng về phía Sở Yên Nhiên.
“A a a, xua ra ngoài!”
“Xua ra ngoài!”
Cảnh tượng bất ngờ khiến mọi người có mặt đều sững sờ. Ngay lúc những cây trường xoa chuẩn bị đ.â.m về phía Sở Yên Nhiên, thân ảnh gia chủ Điền gia lóe lên chắn trước mặt nàng, mặt lạnh như băng nhìn đám người kia.
“Các ngươi đang làm gì vậy, thật là hồ đồ!”
“Gia… Gia chủ…” Đám hộ vệ thấy ông liền lập tức cúi đầu sợ hãi.
Thỏ Sao Nguyệt cũng gãi đầu khó hiểu, sau đó chỉ về phía Sở Yên Nhiên sau lưng gia chủ.
“Xua nàng ta ra ngoài.”
Gia chủ Tần gia trợn mắt nhìn Điền Tâm Cầm: “Là con xúi giục bọn họ? Lá gan con cũng lớn thật, xem ra không phạt thì không được rồi. Từ hôm nay, giam lỏng trong viện của con, đủ ba năm mới được ra ngoài!”
Điền Tâm Cầm trừng lớn mắt nhìn ông như không tin nổi.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì,” Gia chủ Điền gia lạnh giọng quát bọn hộ vệ, “Không mau áp đại tiểu thư về!”
“Ta xem ai dám động!”
Điền Tâm Cầm cũng hét lớn, ánh mắt qua lại giữa phụ thân và Sở Yên Nhiên sau lưng ông.
“Tốt lắm Điền Hữu Huy, lúc mẫu thân ta mất, người từng thề độc cả đời không tái giá, mới qua bao nhiêu năm, người đã cấu kết với tiện nhân Linh Thú Tông này, lại còn là sư muội của nữ nhi của mình! Người làm ra chuyện thế này, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Điền gia còn để vào đâu! Không trách… không trách được…”
Điền Tâm Cầm nhớ đến người mẫu thân đã khuất, đôi mắt đỏ hoe.
“Ngũ sư tỷ, không phải như tỷ nghĩ đâu…” Sở Yên Nhiên cứng họng, vội vàng mở lời giải thích.
“Ngươi im miệng! Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng!” – Ánh mắt Điền Tâm Cầm nhìn về phía nàng như muốn nuốt sống nàng ta vậy.
Gia chủ Điền gia lúc này đau đầu không thôi, hoàn toàn không biết nên xử trí Điền Tâm Cầm thế nào cho phải.
“Điền Hữu Huy! Bây giờ ông còn kịp đuổi con tiện nhân đó ra khỏi Điền gia !”
Gương mặt gia chủ Điền gia âm trầm rất lâu, trong không khí chỉ còn lại sự im lặng nặng nề. Một lát sau, ông ta quay đầu nhìn về phía đám hộ vệ.
“Các ngươi không hiểu tiếng người sao? Ta bảo dẫn đại tiểu thư xuống dưới, còn đứng đó làm gì?!”
Dù nghe vậy, đám hộ vệ vẫn do dự, không ai dám động đậy.
“Không cần bọn họ đưa đi, ta tự đi.” Giọng nói Điền Tâm Cầm dần lạnh lẽo, trong ánh mắt chỉ còn lại sự thất vọng.
Nàng xoay người rời đi, Thỏ Sao Nguyệt cùng nhóm hộ vệ cũng vội vã đi theo phía sau nàng.
Thấy cảnh đó, lông mày gia chủ Điền gia càng nhíu chặt hơn. Đến khi bóng dáng bọn họ khuất khỏi tầm mắt, ông ta mới trầm giọng nói:
“Điền gia rốt cuộc đã nuôi con nha đầu không biết trời cao đất dày này thành cái dạng gì rồi!”
“Giờ đã có thân phận mới, vẫn nên cẩn thận một thời gian, đừng để người khác nghi ngờ.” – Sở Yên Nhiên nhìn bóng người trước mặt, ánh mắt thoáng qua tia nôn nóng rồi nhanh chóng che giấu, “Đặc biệt là không thể để Ngũ sư tỷ nhận ra, thưa sư tôn.”
Nghe vậy, trong mắt gia chủ Điền gia hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.
“Nếu không phải thân xác ban đầu đã gần hết thọ nguyên, thì bản tọa sao phải nhắm trúng cái thân xác tầm thường này. Đúng là một vết nhơ.”