Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cây gia gia là ai?”

Nghe vậy, khối tròn đen nhánh kia trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Sở Lạc, lại quay sang liếc nhìn những người còn lại, tựa như đang do dự không biết có nên nói hay không.

Ngay sau đó, chỉ thấy Sở Lạc lại há miệng định cắn nó lần nữa, tức thì vội vàng khai ra.

“Là tộc trưởng của tộc Cây, bình thường chính ông ấy quản lý vùng rừng rậm nơi bọn ta sinh sống. Ông còn dạy bọn ta ngôn ngữ của ngoại lai giả, với cả cách đuổi bọn họ đi…”

Nghe xong, Sở Lạc quay sang nhìn Lôi Thừa Chí: “Nguyên cư của Quỷ Cảnh?”

“Rất có khả năng.” Lôi Thừa Chí khẽ gật đầu.

“Sao gọi là cây gia gia? Trông ông ấy như thế nào?” Sở Lạc lại hỏi.

Thuỷ Lệ nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt: “Một cái mũi, hai con mắt, một cái miệng, hai cái tai, tóc trắng trắng…”

Sở Lạc liền nhớ đến sinh vật mơ hồ từng lặng lẽ dòm trộm nàng đêm qua.

Nguyên cư trong quỷ cảnh này đã bắt đầu chú ý đến nàng, mà có vẻ chẳng mấy thiện ý. Bất kể chuyện này có liên quan đến Sở Yên Nhiên hay không, nàng đều phải hết sức cẩn trọng. Điều khiến người ta đau đầu nhất là, không thể để chuyện của bản thân liên luỵ đến những đệ tử Trúc Cơ khác.

Lúc này, các đệ tử còn lại cũng bắt đầu hiếu kỳ nhìn sang.

Sở Lạc lấy từ trên người ra một gốc phong anh đưa cho Tô Kỳ Mộc.

“Ở chỗ ngươi chắc sẽ an toàn hơn.”

Những thứ mang từ Quỷ Cảnh ra, cuối cùng đều phải do bốn đại tiên môn cùng nhau thương nghị phân chia.

“Tộc  Cây sống ở đâu?” Sở Lạc lại hỏi Thuỷ Lệ.

Thuỷ Lệ vừa nghe liền nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say.

“Nướng lên ăn, rắc thêm tí thì là.”

“Gừ gừ gừ không ăn được! Không ăn được!”

“Ngươi yên tâm, ta chỉ hỏi vị trí của tộc Cây thôi, đâu có nói sẽ làm gì cây gia gia của ngươi. Huống hồ, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta có bản lĩnh hại được ông ấy à?”

Thuỷ Lệ  quan sát Sở Lạc một phen. Tuy nàng có thể bắt được nó, nhưng khí tức trên người kém xa cây gia gia. Còn những người đi cùng nàng kia… nhìn còn yếu hơn cả nàng nữa.

“Ở phía tây, có một đầm lầy lớn lắm, đi xuyên qua đầm lầy là tới một khu rừng bạt ngàn, cây gia gia ở đó.”

“Ta nói hết rồi, giờ có thể cho ta xuống nước được không, gừ gừ… buồn ngủ quá… sắp ngủ rồi…”

Sở Lạc vừa trải tấm bản đồ lấy từ chỗ Sở Dật Dương ra, vừa lẩm bẩm: “Cái tuổi này mà ngủ cái gì mà ngủ, chẳng có chí khí gì cả…”

“Nhưng mà buồn ngủ thật mà…”

Dựa theo lời Thuỷ Lệ nói, nàng lần đến vị trí tương ứng trên bản đồ, nhưng nơi đó không hề được đánh dấu là đầm lầy hay rừng rậm gì cả, chỉ có hai ký hiệu tài nguyên.

Tinh phách hỏa vạn năm cùng một gốc linh thảo trân quý.

“Là một cái bẫy.” Sở Lạc nói.

“Vị trí này tuy không nằm sâu trong Quỷ Cảnh, nhưng cũng thuộc khu vực rìa mà chúng ta vẫn thường xuyên dò xét. Nếu không biết nơi đó có tộc Cây cư ngụ, lúc đến gần rất có thể sẽ bị kích động mà tiến lại xem xét.” Lôi Thừa Chí cũng tiếp lời.

“Nơi đó không thể đến, chúng ta tránh đi thôi.”

Hôm sau, cả đoàn người men theo rìa ngoài của rừng đầm lầy Bỉnh Túc mà tiến về hướng tây. Đợi đến khi tới khu vực tây bắc, Bách Xuyên Sơ Yên lại một lần nữa thông qua thủy pháp bổ sung hoàn chỉnh thêm một phần tư bản đồ.

Trong lúc nghỉ ngơi giữa chừng, người của đội Lôi Đình tụ tập lại, nhìn bản đồ do Vân Nhược Bách vẽ ra, cùng nhau bàn luận gì đó.

 

Sở Lạc đi tới, Lôi Thừa Chí thuật lại tình hình cho nàng nghe.

“Bản đồ tuy còn thiếu bước cuối cùng để hoàn chỉnh, nhưng giờ đã có thể thấy rõ, tại trung tâm của Quỷ Cảnh này—không hề có nước.”

“Khắp nơi đều là rừng rậm, đầm lầy và khu vực ẩm ướt, vậy mà trung tâm quan trọng nhất lại không có nguồn nước tồn tại, điều đó chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất.”

Lôi Thừa Chí dừng một chút, nhìn nét mặt của Sở Lạc: “Tinh phách hỏa vạn năm.”

“Nếu nơi đây thực sự có tồn tại tinh phách hỏa vạn năm, thì cũng là một chuyện tốt.” Nói xong, Sở Lạc liền quay bước về phía nhóm đệ tử của Lăng Vân Tông.

Vân Nhược Bách  khẽ nhíu mũi, ngửi thấy trong không trung phảng phất mùi m.á.u tanh.

 

“Nàng bị thương rồi.”

“Ừm? Nhưng mấy ngày nay chúng ta nào có chạm trán đối thủ cấp Kim Đan đâu?” Bách Xuyên Sơ Yên nghi hoặc nói.

“Nàng có lý do của nàng, chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều.” Lôi Thừa Chí đáp. “Tốt hơn là xem tiếp hành trình kế tiếp, còn điều gì cần lưu ý không.”

Sở Lạc cười nói cùng đám đệ tử Lăng Vân Tông, bầu không khí khá nhẹ nhàng. Có người cười, vỗ nhẹ vào cánh tay nàng, chỉ thấy mày nàng khẽ nhíu lại như đang nhẫn nhịn điều gì.

Sau một ngày tiếp tục dò xét, đêm đến mọi người đều đã nghỉ ngơi, lúc này Sở Lạc mới vén tay áo lên, nhìn cánh tay đầy thương tích không thể phục hồi do bị hỏa diễm thiêu đốt.

Nàng khẽ thở dài, buông tay áo xuống, rồi nhắm mắt lại.

Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

“Ừ.”

Môi trường xung quanh  biến đổi, cùng lúc bước vào Phần Linh Cảnh, Sở Lạc hóa thân thành hỏa diễm, vẫn không tránh khỏi bị thương tổn.

Còn bên ngoài, có thể thấy trên lớp y phục đỏ nơi bụng nàng thấm ra một mảng lớn m.á.u tươi nhầy nhụa.

Lần này nàng trụ lại trong Tam Trùng Nghiệp Hỏa lâu hơn lần trước, đến khi không còn kiểm soát được mà sắp hóa hình trở lại, Sở Lạc  mới rời khỏi Phần Linh Cảnh.

Trời đã sáng rõ, những người khác lần lượt tập hợp để chuẩn bị cho hành trình tiếp theo.

Sở Lạc cũng từ trên cây nhảy xuống, cùng mọi người xuất phát.

Từ tây bắc đến khu vực tây nam, mất vài ngày lộ trình. Dù cố tình tránh né tộc Cây, nhưng dựa vào những dấu vết mà Sở Yên Nhiên đánh dấu trên bản đồ, họ cũng thu hoạch được không ít.

Một tháng đã gần đến hạn, mọi người bắt đầu tiến về hướng lối ra của quỷ cảnh, chỉ còn vài ngày nữa là có thể rời khỏi nơi này.

Trong thời gian đó, Sở Lạc và nhóm cũng từng tách ra hành động vài lần. Cuối cùng để mọi người có thể an toàn thoát khỏi Quỷ Cảnh, không bị sự việc khác cản trở, họ cũng không tiếp tục mạo hiểm nữa—những thứ có thể mang ra ngoài từ Quỷ Cảnh cũng đã đủ rồi.

Thế nhưng, trên thân thể Sở Lạc đã chằng chịt vết bỏng, sắp lan đến cả làn da hở bên ngoài.

Đêm xuống, Sở Lạc định theo thường lệ vào Phần Linh Cảnh tu luyện,  chợt nghe thấy nơi nhóm canh đêm có động tĩnh.

“Không đúng, ta nhớ rõ nơi này trước kia là đất bằng, nào có đầm lầy.”

“Vậy cái đầm lầy này từ đâu ra, lẽ nào lại vô duyên vô cớ xuất hiện? Có khi nào ngươi nhớ nhầm không?”

“Sao có thể! Ta không thể nhớ nhầm được, nơi đây căn bản không hề có đầm lầy…”

Hai đệ tử Trúc Cơ trung kỳ đứng trước một mảnh đầm lầy bị bụi rậm che phủ, tranh luận.

Bỗng nhiên, từ trong bùn lầy bất ngờ bật ra một bàn tay đầy bùn đất, khiến hai đệ tử kia kinh hãi, bản năng lùi lại, nhưng hai chân họ đã bị những bàn tay bùn lặng lẽ xuất hiện từ khi nào giữ chặt, kéo mạnh vào đầm lầy.

“A—”

“Có thứ gì đó! Có vật quỷ quái đang tác oai!”

Tay bùn trên mặt đầm lầy ngày càng nhiều, hai tu sĩ kia càng vùng vẫy thì tay càng bám chặt thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK