“Sư đệ, ta cầm chân bọn chúng, ngươi tìm cơ hội thoát ra ngoài, mau chóng tìm sư tôn, rồi cùng sư tôn trở về Bình Chân Tông.”
Ý của hắn căn bản không tính đến chuyện mình sống sót. Trác Nhất càng nhíu chặt mày.
“Không đi. Cùng nhau.”
“Nếu thế thì cả hai ta đều không sống nổi!” Lúc đầu Chu Mặc Du truyền âm còn gấp gáp, sau lại như dỗ trẻ con, “Nghe lời, ta có pháp bảo giữ mạng mà sư tôn cho, ngươi cứ đi trước, ta sẽ theo sau ngay.”
Trác Nhất không nói gì, nhưng hắn biết, nếu thực sự có pháp bảo giữ mạng, Chu Mặc Du đã dùng từ sớm rồi.
Thấy Trác Nhất im lặng, ánh mắt Chu Mặc Du tràn đầy bất lực, tên tam sư đệ này lại bắt đầu bướng rồi, còn khó trị hơn cả nhị sư đệ.
Tên yêu tộc có sừng không cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi, hạ lệnh: “Lên!”
Vừa dứt lời, đám yêu tộc liền xông tới, hai người nghiến răng chống đỡ, vết thương trên người càng lúc càng nhiều.
“Vô ích thôi, ngoan ngoãn chờ c.h.ế.t đi!” Yêu tộc có sừng cười hiểm, đưa tay định rút roi ở thắt lưng.
Nhưng còn chưa kịp quất roi, một bóng đỏ từ trên trời giáng xuống, toàn thân bao phủ trong ánh lửa. Tốc độ quá nhanh, sức mạnh quá lớn, đến mức yêu tộc kia còn chưa kịp phản ứng thì mũi thương đã xuyên thẳng vào đầu hắn.
“A!!” Yêu tộc có sừng hét thảm một tiếng, khuôn mặt đã đầm đìa m.á.u tươi, nhưng hắn lại không thể nào nhìn thấy người đã xuyên thủng đầu mình từ trên cao.
“Đừng đánh nữa! Cứu ta, cứu ta với!” Yêu tộc nọ kêu gào.
Nghe tiếng cầu cứu ấy, những yêu tộc khác quay đầu ùn ùn lao về phía này.
“Ồ? Vậy mà chưa c.h.ế.t sao?” Sở Lạc rút trường thương ra, hai chân đạp lên vai yêu tộc kia. Rồi nàng kẹp lấy đầu hắn, xoay người một vòng giữa không trung.
Một tràng âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên, yêu tộc nọ rốt trợn mắt tắt thở, thân thể nặng nề ngã xuống đất.
Chu Mặc Du và Trác Nhất mệt mỏi rã rời, cố nhấc mí mắt lên nhìn tu sĩ áo đỏ bên trên. Trong mắt người trước tràn đầy kinh ngạc, còn ánh mắt của người sau thì sáng lên, tựa như thấy người thân.
Lũ yêu tộc kia oa oa gào thét, ùn ùn lao về phía Sở Lạc, số lượng đông đảo vô cùng.
Sở Lạc khẽ phất tay áo, một mảnh phong diệp ánh đỏ hiện ra, mang theo hơi nóng rực cháy bay về phía đám tiểu yêu kia.
Nàng dùng nghiệp hỏa ngưng tụ thành phong hoả dính vào là chết. Đám tiểu yêu phía trước không biết, tưởng rằng có thể liều mạng chống đỡ, kết cục trong nháy mắt c.h.ế.t như rạ. Những yêu tộc phía sau thấy vậy bắt đầu né tránh, nhưng Sở Lạc đã nâng thương xông thẳng vào giữa trận.
Hồng y rực rỡ như liệt diễm tung bay, mũi thương đi qua, huyết yêu tung tóe như mưa.
Sau một phen tàn sát, nếu là tu sĩ bình thường hẳn đã thở hổn hển, nhưng nhìn Sở Lạc lúc này thần sắc vẫn phấn chấn như cũ.
Đám tiểu yêu còn đang liều mạng kia cuối cùng cũng nhận ra: Đây là một đạo sĩ pháp thể song tu! Nàng tuyệt không chỉ đơn thuần là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ!
Nhận ra điều đó, có tiểu yêu lộ vẻ sợ hãi, yêu tâm rối loạn. Một con yêu đột nhiên hét lớn:
“Các ngươi cứ chờ đó! Bọn ta sẽ gọi bệ hạ đến đối phó các ngươi! Các ngươi đừng hòng chạy thoát!”
Vừa dứt lời, tiểu yêu ấy đã quay đầu bỏ chạy, những yêu tộc khác cũng lục tục tháo lui theo sau.
Thấy vậy, Sở Lạc mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bọn chúng bỏ chạy cũng tốt, bằng không với số lượng yêu tộc đông như vậy, nàng e rằng khó mà ứng phó nổi.
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Giải cứu Trác Nhất”, nhận được 300 điểm khí vận thưởng.】
【Giá trị khí vận hiện tại: -3659.】
Chờ đám yêu tộc rút đi, Trác Nhất bước nhanh về phía Sở Lạc, ánh mắt lại nhìn ra sau lưng nàng, như thể cho rằng phía sau còn có ai khác. Nhưng đưa mắt nhìn một vòng, nơi đây chỉ có mình Sở Lạc.
Sở Lạc biết hắn đang tìm người của đội Lôi Đình. Hẳn là khi xưa ở Yến Linh Giản, lúc hắn bị Hồng Kiếm đạo nhân mang đi, đội Lôi Đình vẫn chưa rời đi, nên hắn tưởng rằng nàng vẫn luôn đồng hành cùng mọi người.
“Trác ngốc, bọn họ không có đến.” Sở Lạc nói, thấy ánh mắt sáng rỡ của Trác Nhất dần dần trở nên u tối.
Lúc này Chu Mặc Du cũng bước tới, hành lễ nói: “Đa tạ Sở đạo hữu ra tay tương trợ. Nhưng yêu đế Hổ Quân đã thân chinh đến Đông Vực, bọn chúng rất nhanh sẽ quay lại. Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay, không thể để bị phát hiện.”
Sở Lạc hiểu rõ điều đó, khẽ gật đầu: “Đi thôi.”
Thế nhưng lại thấy Chu Mặc Du như có điều khó nói, nhưng lại không dám chậm trễ bèn nói thẳng: “Sư tôn của ta hiện còn ở động phủ gần đây, người bị thương nặng, mong Sở đạo hữu có thể đợi thêm một chút, để chúng ta đưa người đi cùng.”
“Được.”
Sở Lạc theo hai người đi tới một hang núi kín đáo, trên đường cũng hiểu thêm được tình hình.
Thì ra thực lực của Hổ Quân núi Bạch Nhân mạnh vượt xa dự đoán của Hồng Kiếm Đạo nhân. Cuối cùng ông liều c.h.ế.t bảo vệ hai đệ tử này, đứt một cánh tay mới có thể thoát khỏi yêu vực.
Nhưng dù đã đến Đông Vực, Hổ Quân vẫn không chịu buông tha, một đường truy sát tận nội lục, quyết diệt bằng được mới thôi.
Ba người họ hiện đã bị toàn bộ yêu vực truy nã. Hơn nữa, vì Đông Vực đang rối loạn bởi yêu họa, yêu tộc nơi này rất nhiều, gần như mỗi ngày họ đều bị truy sát.
Thương thế của Hồng Kiếm Đạo nhân không thể kéo dài thêm được nữa, Chu Mặc Du và Trác Nhất buộc phải mạo hiểm ra ngoài tìm mua linh dược trị thương.
Nào ngờ vừa ra khỏi không bao xa, lại bị yêu tộc phát hiện.
Sở Lạc vốn không tưởng tượng nổi thương thế của Hồng Kiếm Đạo nhân trầm trọng đến đâu. Cho đến khi nàng trông thấy một lão già mất một tay, nằm hấp hối trong đống rơm rạ, không khỏi kinh hãi.
So ra, tình trạng của Chu Mặc Du và Trác Nhất chỉ là hơi chật vật mà thôi. Khi họ ra ngoài tìm thuốc, Hồng Kiếm Đạo nhân vẫn còn hôn mê. Giờ ông đã tỉnh lại, đang dựa lưng vào vách đá âm u ẩm ướt, ánh mắt già nua mờ đục liếc đến, thoáng thấy Sở Lạc, sắc mặt bỗng đại biến.
“Kim... Kim Tịch Ninh, mau chạy!” Ông vừa nói vừa gắng gượng muốn vận chuyển linh lực.
Thấy vậy, Chu Mặc Du và Trác Nhất vội vàng tiến lên giữ ông lại.
“Sư tôn, người nhận nhầm rồi, đây là Sở Lạc của Lăng Vân Tông!” Chu Mặc Du vội nói. Dù trong lòng hắn cũng thấy kỳ quái, không biết vị Kim Tịch Ninh kia là ai mà khiến sư tôn sợ hãi đến vậy, nhưng lúc này tình thế cấp bách, không thể chậm trễ.
“Sư tôn, yêu tộc đã đuổi đến nơi rồi, chúng ta phải mau rời đi!”
Ánh mắt Hồng Kiếm Đạo nhân dần khôi phục lại sự tỉnh táo, cũng nhận ra Sở Lạc.
“Tiền bối bị thương nặng thế này...” Sở Lạc bước lại gần lấy ra một viên đan dược thất phẩm mà nàng rất quý trọng.
Hồng Kiếm Đạo nhân vẫn cảnh giác nhìn nàng.
“May mà ta có một viên đan dược thất phẩm , trước cứ mượn dùng tạm đi.”
Thấy vậy,Hồng Kiếm Đạo nhân nhận lấy đan dược, cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định không có gì bất ổn mới chần chừ nuốt xuống.
Ông cần nhanh chóng hồi phục, nếu không thì chẳng thể nào dẫn hai đồ đệ rời khỏi vòng vây của yêu tộc, đến lúc đó chỉ còn con đường chết.
Còn về tiểu nha đầu trước mắt đang có mưu đồ gì, ông chẳng còn lựa chọn nào khác — chỉ mong nàng đừng quá đáng.