Nghe những lời ngoài cửa, nỗi tức giận lại bốc lên tận ngực, Hàn Trần ho khan dữ dội, chén thuốc vừa uống vào cũng bị ho ra sạch.
Thấy vậy, trưởng lão Du Mông vội thi triển thuật tụ thủy để làm sạch, rồi phất tay mở cửa phòng ra.
“Được rồi được rồi, con bớt nói hai câu đi! Con đến đưa thuốc hay cố tình đến chọc giận sư tôn con đấy?”
Điền Tâm Cầm với vẻ mặt lúng túng bước vào trong.
“Tất nhiên là con đến đưa thuốc rồi. Đây là Thủy Tâm Sâm ngàn năm, cha con bỏ ra một khoản lớn mới đấu giá được từ Tuyết Lăng Lâu. Sư tôn, nếu người uống rồi mà vẫn không khá hơn, thì người cứ…”
Chưa kịp nói xong, ánh mắt của Du Mông trưởng lão đã liếc sang.
“…thì người cứ tiếp tục nằm đó đi. Dù sao bây giờ người cũng đã là phế nhân, Điền gia chúng con cũng không mong gì người dạy dỗ con nên người nữa. Hơn nữa, cha con cũng đã tìm cho con sư phụ mới rồi. Sau này chỉ giữ danh nghĩa đệ tử ở đây thôi, nói ra ngoài cho có thể diện là được.”
“Khụ khụ khụ… Ngươi… ngươi là nghiệt đồ!” Hàn Trần yếu ớt nằm trên giường, lúc này cũng không nhịn được nữa mà giơ tay chỉ về phía Điền Tâm Cầm.
“Cút! Ngươi cút cho ta! Mang cả cái Thủy Tâm Sâm gì đó của ngươi đi luôn! Ta không cần đồ của ngươi! Ngươi cũng không còn là đệ tử của ta nữa! Khụ khụ khụ—”
Điền Tâm Cầm nhíu mày: “Sư tôn, người như vậy rồi mà còn cứ giận dỗi mãi, chẳng phải sẽ c.h.ế.t sớm hơn sao?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Hàn Trần lại càng khó coi, cơn ho càng nặng, thuốc vừa đút vào cũng đều ho ra hết.
Du Mông trưởng lão bất lực lắc đầu, đứng dậy bước tới bên Điền Tâm Cầm.
“Hắn chẳng phải bị con chọc giận đến vậy sao. Cái miệng này của con à, thôi thôi, Thủy Tâm Sâm cứ để lại đây, con mau về luyện công đi, đừng ở đây nữa.”
“Cút! Cút đi!” Hàn Trần trên giường vẫn gào lên khản giọng: “Không cần Thủy Tâm Sâm của ngươi! Ta không thèm đồ của Điền gia!”
“Sư tôn, người nói thế không đúng! Người…”
“Được rồi được rồi, con đi mau đi!” Du Mông trưởng lão đẩy mạnh nàng ta ra khỏi phòng.
“Du trưởng lão, các người cứ chiều sư tôn con đi! Linh thú mà làm sai còn phải dạy dỗ kịp thời nữa là…”
“Con còn nói nữa! Đó là sư tôn của con, không phải linh thú gì cả!” Du Mông xoa trán đau đầu, “Đi nhanh đi, sau này cũng đừng ba ngày hai bận đến đây nữa. Sư tôn con vẫn còn sống đấy, nhưng con đến thì hắn lại không khá lên nổi.”
Điền Tâm Cầm mặt mày khó chịu, thấy không còn gì để nói, mới chịu quay người rời đi.
Xử lý xong ngũ đệ tử, Du Mông quay lại phòng, lúc này Hàn Trần đang tựa vào đầu giường, vẻ mặt u ám, mắt mờ mịt không ánh sáng.
“Ngươi hiểu rõ tính tình của đệ tử kia mà, đừng để lời nó làm khó chịu. Ít ra…” Du Mông thở dài, “ít ra nó còn nhớ tới việc đưa thuốc cho ngươi.”
“Tỷ phu.”
Hàn Trần cúi đầu, giọng khàn đặc. “Gần đây Yên Nhiên đang làm gì? Nó…”
“Không cho nàng đến thăm ngươi là quyết định của tỷ tỷ ngươi.” Du Mông lập tức cắt lời, “Ngươi quên rồi sao? Chính nàng ta khiến ngươi ra nông nỗi này. Tuy nàng thiên phú tốt, có thể giúp ích cho Linh Thú Tông, nhưng sau khi nhìn rõ mối quan hệ giữa nàng với Sở Lạc của Lăng Vân Tông, người như thế chỉ còn chút giá trị lợi dụng. Chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ tình nghĩa sư đồ với nàng, lại liều mình đi chọc giận thế lực kia trong Hoàng Tuyền Cốc một lần nữa?”
Trong phòng lặng đi hồi lâu, rồi Hàn Trần đột nhiên quay đầu nhìn theo hướng Điền Tâm Cầm vừa rời đi, ánh mắt lóe lên tia sáng.
“Tỷ phu, ta muốn sống lại một lần nữa… Ta có thể sống lại… Huynh giúp ta, huynh nhất định phải giúp ta!”
Linh Thú. Tông_ Ở một nơi khác.
Chưởng môn Hàn Nguyệt siết chặt nắm đ.ấ.m đang đặt trên tay vịn sau khi nghe đệ tử báo cáo xong.
“Tống Minh Việt, ngươi đừng để ta bắt được sơ hở của ngươi. Lăng Vân Tông hiện tại cũng chỉ còn mỗi Kim Tịch Ninh là còn dùng được thôi!”
Nhưng lần này dù sao bọn họ cũng là bên ra tay phá đạo quán trước, trong lòng có khó chịu mấy thì ngoài mặt vẫn phải làm đủ lễ nghi.
Hàn Nguyệt thở dài, sau đó căn dặn đệ tử:
“Những kẻ phá đạo quán, điều tra ra rồi đưa họ đến Lăng Vân Tông xin lỗi. Nói rằng để bồi thường tổn thất cho tiên môn phương, sau đại hội chọn thủ tịch kỳ tới, chúng ta sẽ mở ra U Linh Lâm Trạch ở phía Nam để đệ tử Phương Bắc đến rèn luyện.”
Đệ tử lập tức nhận lệnh rời đi, sau đó Sở Yên Nhiên bước vào đại điện.
“Chuyện gì?” Hàn Nguyệt hỏi thẳng.
Nghe vậy, Yên Nhiên mỉm cười: “Đệ tử nghe nói Thời đạo hữu của Bình Chân Tông đã vào Vạn Kiếm Cốc để chuẩn bị cho đại hội chọn thủ tịch kỳ tới. Đệ tử cũng muốn tìm một nơi rèn luyện, để chuẩn bị cho đại hội lần này.”
Thấy nàng có chí tiến thủ như vậy, Hàn Nguyệt hài lòng, khẽ gật đầu: “Ngươi muốn đến đâu?”
“U Linh Lâm Trạch.”
“Được. Ta sẽ truyền lệnh mở kết giới cho ngươi. À, cho ngươi đi gặp Hồng Kiếm đạo nhân ở Bình Chân Tông, hắn có thái độ thế nào?”
Nghe tới đây, nụ cười của Yên Nhiên hơi cứng lại, hiển nhiên là bị mắng không ít.
Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại thần sắc, đáp: “Tiền bối Hồng Kiếm đã đồng ý thay mặt sư tôn đến Tây Vực giao chiến với Yêu Đế Hổ Quân. Có lẽ trong hai ngày nữa sẽ khởi hành.”
Hàn Nguyệt nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng không phàn nàn gì, tâm tính như vậy khiến bà rất hài lòng.
Hiện giờ trong giới tu tiên phương Nam ai cũng biết: từ khi trở về từ Đại Tĩnh, Hồng Kiếm đạo nhân vừa chuẩn bị xong liền bế quan lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng chưa được một ngày đã xuất quan. Bởi vì kiếm ý thiếp hắn dùng nhiều bảo vật để đổi từ Tiên môn Phương Bắc căn bản không phải của Đệ Nhất Kiếm Đạo – Tề Thanh Vũ.
Buồn cười hơn là, đó chỉ là kiếm ý hắn từng để lại nơi phàm trần để khoe khoang mà thôi.
Bỏ ra biết bao tâm lực và tài vật, cuối cùng lại công cốc, Hồng Kiếm đạo nhân tức đến suýt c.h.é.m sập cả ngọn núi.
Đúng lúc đó, yêu tộc lại xâm lấn Đông Vực, Tiên Môn Phương Bắc liền đẩy trách nhiệm lên Hàn Trần – nhưng hắn hiện giờ đã chẳng còn đủ sức để chiến đấu nữa.
Giờ chỉ còn cách nhờ Linh Thú Tông ra mặt, mời Hồng Kiếm đạo nhân đến Tây Vực giáo huấn tân Yêu Đế, chỉ khi Yêu Đế đích thân hạ lệnh rút lui thì mới tránh được tổn thất cho dân chúng và tiết kiệm thời gian cho tu sĩ.
Hàn Nguyệt trầm ngâm giây lát, lại nói: “Lần này chúng ta nợ Hồng Kiếm đạo nhân một ân tình. Chuyện thường hắn không coi ra gì, nhưng nghe nói hắn mới thu một tán tu làm đệ tử... Ngươi đi chọn một linh thú cao cấp còn nhỏ, đưa cho vị đệ tử đó.”