Khác với hình ảnh khối u trong tưởng tượng, phần lưng người đàn ông ấy nhô lên rất cao, thoạt nhìn chẳng khác nào đang cõng theo nửa thân trên của một con người.
“Cái này…” Ban đầu nhìn thấy, Sở Lạc cũng thoáng sửng sốt: “E rằng lại g.i.ế.c thêm nhiều người nữa, thân thể của hồ nữ kia càng lúc càng hoàn chỉnh.”
Hai chân của Thẩm Đường gầy đến mức như chỉ còn lại xương, đã không còn đủ sức chống đỡ thân thể. Mỗi bước đi đều vô cùng nhọc nhằn.
Sau khi gặp mặt người kể chuyện, hắn liền ngồi xuống, bắt đầu dặn dò nội dung sẽ kể vào ngày mai.
Tuy khoảng cách giữa hai người và Sở Lạc khá xa, vì thận trọng nên cũng không dám vận dụng thần thức, không thể nghe được họ đang nói gì, nhưng nhìn khẩu hình thì đại khái cũng có thể đoán được một hai phần.
“Hiện tại bọn chúng hoàn toàn thả lỏng, là thời cơ tốt để ra tay.” Phong Vi Chi nói.
“Đợi thêm một chút nữa,” Sở Lạc nhìn gương mặt gầy guộc, hốc hác của Thẩm Đường phía xa, “hắn dường như vẫn còn một chút hơi tàn.”
“Nhưng người này đã vô phương cứu chữa.”
“Quan sát thêm một thời gian, nếu hồ nữ kia bỏ lại nhục thân để đào tẩu, thì sẽ càng rắc rối hơn.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với người kể chuyện, Thẩm Đường lại quay trở về theo hướng cũ.
Hai người Sở Lạc vội bám theo. Dù không vận dụng thần thức, Phong Vi Chi vẫn nhận ra điều khác thường.
“Nơi này núi non trùng điệp, khắp nơi đều có hang động, e rằng bên trong thông nhau như mê cung. Khó trách ả lại chọn nơi này làm chỗ ẩn thân. Phạm vi lớn như thế, căn bản không thể bố trí kết giới.”
Sở Lạc cũng nghĩ đến việc vây khốn hồ nữ tại đây để từ từ giải quyết. Nơi đây vắng vẻ không người, lại rộng rãi, đúng là chỗ thích hợp để giao chiến.
Nhưng như Phong Vi Chi đã nói, không thể thiết lập kết giới thì mọi công sức đều thành vô ích.
Trong một hang núi sáng đèn, có đặt giường đệm và vài vật dụng sinh hoạt, là nơi Thẩm Đường đã sống bấy lâu nay.
Bên trong động đặt rất nhiều chiếc gương đồng, sau khi trở về, Thẩm Đường liền cởi hết y phục trên người.
Tất cả những gì bị che giấu trước đó cũng hiện ra.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Như một quái vật dị dạng song sinh dính liền, trên lưng hắn mọc ra nửa thân trên của một người. Nhìn qua ngũ quan mơ hồ có thể nhận ra đó là một nữ nhân.
Hắn nhìn chằm chằm hình ảnh sau lưng mình phản chiếu trong gương, ánh mắt đắm đuối, cười không ngớt.
“Nương tử, thật đẹp… nương tử, nàng thật đẹp…”
Khuôn mặt nữ nhân trong gương nhăn nhúm lại cười, méo mó đến quỷ dị: “Nhưng mà tướng công ơi, dục niệm của bốn người hôm qua chẳng ngon gì cả, khiến thiếp hôm nay xấu đi không ít. Quả nhiên vẫn nên ăn dục niệm của đám thư sinh thì hơn.”
“Sao có thể! Dung mạo của nương tử từ trước đến nay vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Nếu nàng muốn ăn dục niệm thư sinh, ta sẽ vào thành tìm cho nàng!”
Nghe vậy, hồ nữ nâng cánh tay như tay trẻ sơ sinh còn chưa phát triển hoàn chỉnh, che miệng cười khúc khích: “Nhưng tướng công à, dáng vẻ hiện tại của chàng quá bắt mắt rồi, hơn nữa tim gan phổi thận của chàng cũng đã bị thiếp móc sạch. Nếu thiếp còn ở lại trên người chàng nữa, tốc độ trưởng thành sẽ rất chậm đấy.”
“Không, nương tử đừng rời khỏi ta! Ta không muốn rời xa nàng! Dù c.h.ế.t cũng không chia lìa!”
“Tướng công không muốn sớm gặp lại thiếp sao? Thiếp cần thân xác mới, phải có hai, không, là ba… ít nhất là ba tên thư sinh tâm tính thuần khiết để tiếp tục cung cấp huyết nhục. Tướng công à, chia xa chỉ là tạm thời. Chàng giúp thiếp tìm ba người như vậy, sau này chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
“Được, ta lập tức vào thành tìm!”
“Bây giờ thì chưa được, đám thư sinh trong thành đều đã bị quản thúc. Nếu tướng công tới vào lúc này, chẳng phải sẽ tự chui đầu vào lưới sao?”
“Nương tử, ta nên làm thế nào?”
“Chẳng phải khoa thi tháng Hai sắp đến rồi sao? Trên quan đạo dẫn vào kinh thành lúc này chắc chắn sẽ có rất nhiều thư sinh.”
“Tốt, nghe theo nương tử, chúng ta lập tức đến quan đạo.”
Thẩm Đường bắt đầu hành động, lại từng lớp mặc quần áo lên.
Hồ nữ trên lưng cười híp mắt: “Đợi đến khi thiếp thân luyện thành thân xác huyết nhục, sẽ quay về g.i.ế.c ngươi… tiểu đạo sĩ, ngươi nhớ phải ngoan ngoãn chờ ở đây đấy…”
Nhìn bóng dáng Thẩm Đường khom lưng đi vào màn đêm, hai người cũng lập tức bám theo.
Phong Vi Chi khẽ cau mày: “Phải chặn bọn chúng trên đường, nếu để đến nơi có đông người thì không thể ra tay được. Nhưng chúng ta lại không biết điểm đến cụ thể, căn bản không có thời gian bố trí kết giới.”
“Ngươi chỉ cần lo bố trí kết giới, ta sẽ nghĩ cách dụ ả vào trong đó.” Sở Lạc đáp.
Sáng hôm sau, Thẩm Đường đã mệt đến mức ngồi nghỉ tại chỗ. Phong Vi Chi thì từ sớm đã đến phía trước, tìm được một nơi không người để bày kết giới. Sở Lạc tiếp tục bám theo.
Đến giờ Ngọ, khi nhận được tin mọi thứ đã chuẩn bị xong, Sở Lạc liền hành động.
“Nương tử đừng gấp, ta nghỉ một lát là có thể tiếp tục lên đường…”
“A di đà Phật, vị thí chủ đây, phải chăng gặp phải chuyện phiền lòng?” Cùng với tiếng nói ấy, một vị tăng nhân trẻ tuổi dung mạo đoan chính đi về phía hắn.
Thẩm Đường mồ hôi đầm đìa, chỉ liếc nhìn một cái rồi né người sang bên, rõ ràng không muốn nói chuyện.
Nhưng hồ nữ sau lưng hắn lại bỗng trở nên kích động. Thật là một thân thể hoàn hảo biết bao!
Thẩm Đường hơi cau mày: “Nhưng mà nương tử… được rồi.”
“Thí chủ vừa rồi đang nói chuyện với ai vậy?” Tăng nhân mỉm cười hỏi.
“Không có gì,” Thẩm Đường lắc đầu, “Đại sư có thể đỡ ta một chút không?”
“Được.” Tăng nhân vươn tay ra đỡ.
Thẩm Đường do dự một hồi, cuối cùng vẫn đặt tay lên cánh tay của vị tăng. Nhưng vừa mới chạm vào, chuỗi Phật châu xích dương san hô quấn trên cổ tay tăng nhân bỗng phát sáng rực rỡ, khiến Thẩm Đường hoảng hốt giật tay về.
“Thí chủ sao vậy?” Tăng nhân lại hỏi.
“Không sao, không sao,” Thẩm Đường vội xua tay, lại hỏi: “Đại sư định đi đâu vậy?”
“Gần đây kinh thành náo nhiệt, bần tăng tất nhiên cũng đến đó.”
“Vậy thì trùng hợp quá, không bằng cùng đi?”
Nghe vậy, tăng nhân mỉm cười: “Nếu có thể giúp được thí chủ, bần tăng rất sẵn lòng.”
Thẩm Đường lảo đảo đứng dậy, một đường đi theo sau tăng nhân, ánh mắt không ngừng nhìn về phía chuỗi Phật châu trên cổ tay y.
Không biết qua bao lâu, hồ nữ trên lưng hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, ra hiệu cho Thẩm Đường hỏi: “Chuỗi Phật châu trên tay đại sư làm từ gì vậy? Trông thật… lợi hại.”
“Cái này à, là một trưởng bối trong chùa tặng cho, nói có thể trừ tà chữa bệnh. Nhìn thân thể thí chủ thế này, giống như mắc phải chứng bệnh quái lạ, có cần dùng chuỗi Phật châu này thử một chút không?”
Thẩm Đường động tâm, lại hỏi: “Đại sư có thể đặt nó ở một nơi, để ta nhìn kỹ một lát được không?”
“Dĩ nhiên là được.”
Tăng nhân vừa tháo chuỗi Phật châu xuống, chưa kịp đặt xuống, ai ngờ Thẩm Đường chẳng hề nhìn lấy một cái, bất ngờ đưa tay đè chặt lên vai y.
không cảm nhận được một chút khí tức nào, đây căn bản không phải thân thể của người sống!
Tên hòa thượng kia… sao có thể?!
“Ồ.”
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau.