Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya vắng lặng.

Đệ tử đạo tu trong Lăng Vân Quán  đã nghỉ ngơi, làn gió yên ả thổi qua khiến người ta cảm thấy hơi lạnh.

Mọi thứ ở đây đều giống hệt như lúc nàng rời khỏi Tinh Vân Thành, có lẽ cũng chính vì vậy mà Sở Lạc cảm thấy hơi khó chịu.

Lão tổ của  Dịch gia đã mất tích, vậy mà Lăng Vân Quán—một nơi đến Kim Đan tu sĩ cũng không có—lại vẫn yên ổn vô sự.

Nàng đi khắp nơi quan sát nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường. Định xoay người quay về  lại đột nhiên cảm thấy ánh trăng hôm nay có chút kỳ lạ.

Trên mặt trăng có rất nhiều mảng tối, nhìn kỹ thì thấy những bóng tối ấy lại mang hình dáng… người đang vặn vẹo.

Sở Lạc ngồi trong sân ngắm trăng suốt một đêm. Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Dịch tìm  đến.

Là vị đệ tử Dịch gia hôm qua, tuy trong lòng vẫn còn ám ảnh bởi cảnh nàng “nói chuyện với không khí”, nhưng đây là mệnh lệnh của gia chủ, hắn đành phải miễn cưỡng tuân theo.

“Ờm… Sở đạo hữu, gia chủ nhà ta nói, gia chủ tiền nhiệm bị bệnh e là chưa thể hồi phục sớm, nên đặc biệt sai ta đến hỏi ngài: ngài đã ủy thác luyện khí gì, để khi tìm thấy có thể đích thân mang đến giao cho ngài.”

“Không sao, ta cũng chưa vội rời đi.”

“Khụ khụ… nhưng chúng ta thì gấp. Chắc ngài cũng đã biết,  Dịch gia giờ lão tổ mất tích, gia chủ cũ bệnh nặng, tình hình như vậy, ngày mai gia chủ định phong tỏa toàn thành để tìm người. Nếu hôm nay ngài không rời đi, thì ngày mai e rằng không thể đi được nữa.”

“Phong thành?”

“Đúng vậy!”

“Ta nhờ gia chủ tiền nhiệm luyện một thanh linh kiếm, nhưng không biết hình dáng nó như thế nào. Tìm như vậy liệu có khó không?”

“Không khó không khó!” Đệ tử Dịch gia cười xòa. “Lập tức sẽ mang đến cho ngài ngay!”

 

Thấy người kia vội vã quay đi, Sở Lạc thở dài.

“Một người rồi lại một người đều muốn đuổi ta đi. Người trước là sợ ta gặp chuyện, còn người này… cũng thế chăng?”

 

“Ha ha ha…”

“Không phải vì sợ ngươi gặp chuyện còn gì. Nếu ngươi bỏ mạng ở đây, thì lão đạo sĩ mù đó chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta đâu.”

Trong một căn phòng hẻo lánh của  Dịch gia, một nam nhân khoác hắc bào thu lại con mắt đỏ như m.á.u vào lòng bàn tay, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía nữ yêu nhện đội nón đen che mặt.

“Sao không g.i.ế.c nó?”

“Ai?” Giọng nữ truyền ra từ dưới chiếc nón.

“Nhanh như vậy đã quên rồi sao? Hay ngươi đến cả bản thân là ai cũng đã quên?”

Nữ tử im lặng rất lâu. “Ý ngươi là con yêu nhện từ Động Chức Nguyệt?”

“Đã hiểu rõ như vậy, còn không mau tự mình vá lại lỗ hổng đó?”

Nữ tử đứng dậy, cung kính hành lễ với người đối diện: “Vâng.”

Nàng rời đi chưa bao lâu, ngoài cửa vang lên giọng của Dịch Anh Thâm.

“Việt Kim đại nhân, ngài gọi ta đến có việc gì?”

“Vào đi.”

“Vâng.”

Cửa mở ra, Dịch Anh Thâm bế theo một bé trai khoảng chừng một tuổi bước vào.

“Thôn Nguyệt, lại đây.” Việt Kim ngoắc tay gọi đứa trẻ. Thấy vậy, bé trai lon ton chạy lại gần.

Nhưng ngay sau đó, Việt Kim bất ngờ tung một chưởng tà khí đánh thẳng vào người Thôn Nguyệt.

“Đại nhân, ngài làm gì vậy!” Dịch Anh Thâm hoảng hốt định lao đến, nhưng ngay lúc ấy, hắn thấy con trai mình co người lại.

Sau khi tà khí nhập thể, Thôn Nguyệt gập người, nôn khan liên tục, cuối cùng cũng nôn ra một viên kẹo đang phân hủy dở.

 

Điều kỳ lạ là, viên kẹo ấy lại mọc ra từng sợi tơ nhỏ. Việt Kim nhìn bé trai mặt mũi ấm ức sau khi ăn một chưởng, lạnh giọng nói:

“Trẻ con không đầu óc, ai đưa gì cũng dám ăn. Sau này tuyệt đối không được ăn thứ nàng ta đưa nữa, nhớ chưa?”

Thôn Nguyệt mím môi gật đầu. Thấy vậy, Việt Kim mới hài lòng.

“Ra ngoài chơi đi.”

Đứa nhỏ nhanh chóng chạy khỏi phòng. Dịch Anh Thâm lúc này mặt mày hoảng sợ, vội hỏi: “Đó là vật gì?”

“Một loại khống chế trong thuật luyện rối. May mà nó chưa kịp bám rễ trong thể nội Thôn Nguyệt.” Việt Kim nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, sắc mặt Dịch Anh Thâm trầm xuống.

“Đó chính là tác phong của danh môn chính phái sao? Vì đạt mục đích mà đến cả trẻ con cũng không tha. Sở Lạc này…”

Thấy nắm tay Dịch Anh Thâm siết chặt dưới tay áo, Việt Kim chỉ lạnh lùng cười.

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động đến nàng.”

“Tại sao? Việt Kim đại nhân…”

“Không có tại sao. Mọi thứ ngươi đang có hiện nay đều do ta ban cho, ta cũng có thể dễ dàng lấy lại. Từ lúc nàng vào thành  Tinh Vân , ta cũng chỉ mong nàng nhanh chóng rời đi, chứ không dám động thủ. Ngươi lấy tư cách gì mà đòi g.i.ế.c nàng?”

“Yên tâm, nàng sẽ sớm rời đi thôi.”

Trong Lăng Vân quán, dòng người tới dâng hương tấp nập không ngớt, các đạo sĩ trong quán  bận rộn tiếp đón.

Sở Lạc ngồi một bên, chống cằm ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mặt. Bỗng một đệ tử trấn thủ đạo quán ôm theo một hộp kiếm bước nhanh tới.

“Sở sư tỷ, đây là linh kiếm do Dịch gia rèn xong gửi tới.”

Sở Lạc vừa đưa tay đón lấy, động tác bỗng khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào đệ tử kia.

“Ngươi vừa nói gì? Nói lại lần nữa.”

Lời vừa dứt, đệ tử kia liền bắt đầu đảo mắt trái phải, tỏ ra lúng túng. “Ta nói... đây là linh khí sư tỷ nhờ gia chủ  Dịch gia rèn, họ gửi đến.”

“Ta nhờ gia chủ  Dịch gia rèn?”

“Là... là gia chủ đời trước của  Dịch gia.”

Nhìn đệ tử trước mặt, nhớ lại tất cả những chuyện đã trải qua ngày hôm qua, lông mày Sở Lạc  nhíu chặt.

Ngay sau đó, nàng đột ngột đưa tay ra sau lưng, giật phắt xuống một con mắt đỏ như m.á.u đang bám trên lưng mình.

“Bốp!”

Con mắt bị ném xuống đất, nó luống cuống định bỏ chạy, liền bị một vòng nghiệp hỏa bao vây xung quanh.

Nó không cam lòng muốn thoát khỏi ngọn  lửa, rất nhanh đã bị thiêu đến nổ lép bép, không còn sót lại gì.

Đợi khi ngọn lửa tiêu hủy hoàn toàn con mắt, Sở Lạc mới ngẩng đầu nhìn lại Lăng Vân quán.

Nào còn tín chúng, nào còn đạo sĩ trấn giữ? Những gì hiện lên trước mắt nàng giờ đây chỉ là núi xác sông máu, thậm chí cả gió thổi trong không trung cũng nồng mùi tanh tưởi!

Nàng đã trải qua cả một ngày trong nơi như thế, còn các đạo sĩ của Lăng Vân quán sớm đã bị tàn sát thảm khốc!

Sở Lạc  bước tới kiểm tra t.h.i t.h.ể của các đạo sĩ.

“Yêu khí, tơ nhện…”

Nàng lập tức nhớ tới con nhện tinh từng ám sát mình hôm nọ.

“Là ả ta làm... không đúng, chẳng phải Liễu Tự Diêu và  mọi người đang truy bắt ả sao? Sao còn để ả có thời gian tàn sát ở Lăng Vân quán như vậy?!”

Nghĩ tới đây, Sở Lạc lấy ngọc bài thân phận ra kiểm tra lại tin tức nhận được từ hôm qua. Người hồi âm không phải là Liễu Tự Diêu, mà là vị tiền bối đang đánh cá ở Nam Hải kia.

Chính con mắt đỏ m.á.u đó đã làm thay đổi tất cả những gì nàng thấy!

Trong thư hồi âm của vị tiền bối kia cũng không giải thích gì về những ký hiệu quỷ dị nọ, chỉ có một dòng cảnh báo, mà giờ nghĩ lại càng thêm lạnh gáy:

“Hãy cẩn thận với con mắt sau lưng ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK