Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường thương Phá Chiều chính thức kéo màn cho trận chiến.

Ngay khi Sở Lạc giương thương lao thẳng về phía mình, hồ nữ kia cũng nhanh chóng tính toán trong đầu.

Pháp lực vừa mới hồi phục còn chưa đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Lạc lần thứ ba. Dĩ nhiên, nếu nàng ta lại dùng những lời ngôn linh nhắm vào cơ thể Sở Lạc, e rằng kết quả cũng chẳng khả quan gì, thân thể của đối phương quá thần kỳ, không thể đánh vào điểm này được nữa.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ánh mắt nàng ta lập tức chuyển sang cây thương trong tay Sở Lạc. Thứ này bề ngoài trông chẳng có gì đặc biệt, nhưng nàng lại không nhìn ra phẩm cấp. Nếu lời nói ra vượt quá khả năng của bản thân, chắc chắn sẽ bị phản phệ. Nàng không thể đánh cược.

"Sai lệch!"

Theo tiếng hét đó, mũi thương trong tay Sở Lạc cũng bị lệch khỏi vị trí tấn công ban đầu.

Hồ nữ giơ tay lên, khẽ nhắm mắt lại: "Tơ Dục mộng tình, trở về đi."

Cảm ứng được sự triệu hoán của chủ nhân, dải tơ hồng đang giao đấu với Phong Vi Chi bay vụt về phía bên này. Thấy vậy, Phong Vi Chi không hề do dự vội đuổi theo.

Hồ nữ vẫn dựa vào những câu ngôn linh đơn giản để né tránh công kích của Sở Lạc. Nhưng bởi vì cố gắng giữ lại pháp lực, trong khi chiêu thức của Sở Lạc lại quá hung mãnh, sau một thời gian dây dưa, nàng ta đã dần mệt mỏi. Cuối cùng cũng gắng gượng được cho đến khi tơ dục mộng tình  trở về.

Những dải tơ màu hồng quấn lấy làn khói trắng trên người hồ nữ, tựa như dải lụa bay múa trong gió. Khóe môi nàng ta khẽ cong lên.

"Hãy đáp lại tình yêu này của ta đi."

Tơ lụa hóa thành vô số dải, lan tràn ra bốn phương tám hướng. Ngay trong khoảnh khắc nàng thi triển pháp thuật, Sở Lạc cũng nhân cơ hội đó đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c nàng ta.

Đòn đánh có hiệu lực, làn khói trắng tạo thành thân thể hồ nữ nhạt đi trông thấy, khuôn mặt nàng ta thoáng hiện vẻ đau đớn, nhưng ngay lập tức trở nên cảnh giác. Khi Sở Lạc chuẩn bị gia tăng uy lực một kích này, nàng ta vội vã thi triển ngôn linh.

"Lùi!"

Một luồng lực lượng không thể kháng cự kéo giật Sở Lạc ra sau. Khi gần chạm đến ranh giới của hí cảnh, Sở Lạc vội dùng linh lực ổn định thân thể.

Đúng lúc này, một người nam nhân mắt vô hồn, lưng gù, chậm rãi trôi vào trong hí cảnh – chính là Thẩm Đường!

Nhận ra đây là hiệu quả của tơ dục mộng tình , Sở Lạc  muốn ngăn lại, nhưng chỉ thấy Thẩm Đường bỗng như phát cuồng, lao tới cắn mạnh vào cánh tay nàng.

Đừng nói đến pháo thể của nàng vốn cực khó bị phá vỡ, chỉ riêng pháp y bên ngoài đã có cơ chế phòng ngự tự động, đủ khiến người thường chịu không nổi. Cho dù Sở Lạc cố gắng khống chế lực đạo, nhưng Thẩm Đường vẫn nhanh chóng cắn đến mức rụng cả răng, miệng đầy máu.

Dù đau đớn đến thế, hắn vẫn giống như chẳng cảm nhận gì, tiếp tục điên cuồng cắn xé.

Cùng lúc đó, trên phố xá trong Lưu thành, rất nhiều nam nhân  như phát rồ, ùn ùn kéo về phía nơi hồ nữ đang ở. Các thư sinh bị giam trong phủ thành chủ cũng lâm vào tình trạng tương tự, chỉ là do bị trói buộc, không thể xông ra ngoài, nên đ.â.m ra tàn sát lẫn nhau, hoặc đập đầu vào song sắt, điên cuồng cắn gặm.

Phong Vi Chi định xông vào hí cảnh trợ giúp, nhưng vừa lúc đó nhìn thấy đám thường dân điên cuồng chạy từ Lưu thành tới. Giữa họ và hồ nữ có một mối liên kết qua tơ dục mộng tình .

Không rõ hồ nữ triệu họ tới để làm gì, nhưng chắc chắn không có gì tốt lành. Vì vậy Phong Vi Chi  đổi hướng, chặn bọn họ lại ngoài hí cảnh.

Khóe mắt Sở Lạc liếc nhìn Thẩm Đường vẫn còn đang cắn c.h.ặ.t t.a.y mình, lòng cảm thấy vô cùng phiền toái.

Đang định hất hắn ra khỏi hí cảnh, hồ nữ lại mở miệng.

 

"Ngôn linh đã giáng lên người hắn rồi. Ngươi mà dám động đến hắn một chút, ta đảm bảo hắn lập tức tan xương nát thịt. Thân thể phàm nhân tuy yếu ớt, nhưng đôi khi lại là vũ khí mạnh mẽ nhất. Sinh mạng của người này, hiện đang nằm trong tay ngươi."

"Sao nào, ngươi muốn để ta rời đi, hay muốn gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t một phàm nhân?"

Nói xong, hồ nữ ung dung nhìn Sở Lạc. Nhưng trong mắt Sở Lạc lại chỉ có vẻ lạnh nhạt như không bị d.a.o động.

"Đừng tùy tiện đổ tội cho ta. Ai g.i.ế.c người thì kẻ đó là hung thủ. Ta không nhiệt tình cứu người, nhưng g.i.ế.c hung thủ thì lại khiến ta cảm thấy vui vẻ."

"Ngươi chẳng phải chính đạo tu sĩ sao?" Hồ nữ nghi hoặc nhìn chằm chằm vào mắt Sở Lạc, thân thể chậm rãi lùi về phía ngoài hí cảnh.

Sở Lạc mỉm cười, ném ra một tấm phù.

"Vô hiệu!" Hồ nữ thi triển ngôn linh, nheo mắt lại: "Đã không quan tâm đến sinh mạng phàm nhân này, vậy sao không dám động thủ?"

"Vì ta tin chắc có thể g.i.ế.c ngươi trước khi ngươi kịp rời đi." Nói xong, Sở Lạc lại ném tiếp vài tấm phù nữa.

Hồ nữ liên tục dùng ngôn linh hóa giải các phù chú kia, đồng thời tăng tốc bỏ chạy khỏi hí cảnh.

Thấy vậy, Sở Lạc không ngừng lục tìm phù lục. Khi cảm thấy thời cơ đã đến, nàng lôi từ vòng tay ra một bàn toán ngọc.

Như nàng dự đoán, việc sử dụng ngôn linh có giới hạn. Sau thời gian dài quấn lấy nhau, nàng cảm nhận rõ ràng rằng mỗi lần hồ nữ dùng ngôn linh để đạt hiệu quả mong muốn, uy lực đều giảm dần.

Nếu pháp lực hồ nữ còn dồi dào, nàng ta hoàn toàn có thể điều khiển thêm nhiều người nữa để uy h.i.ế.p nàng, chẳng cần dè chừng sắc mặt nàng làm gì.

Hiện tại chỉ dùng một Thẩm Đường nửa sống nửa c.h.ế.t để uy hiếp, tức là đang tiết kiệm, hoặc nói đúng hơn, là sức dùng ngôn linh của nàng ta đã gần cạn kiệt.

Chỉ cần tiêu hao hết sức mạnh ngôn linh, để Thẩm Đường thoát khỏi khống chế, Sở Lạc sẽ không còn lo lắng gì nữa.

Những tấm phù ném ra chỉ là đánh lạc hướng, khiến đối phương an tâm mà dùng ngôn linh ứng phó. Còn đòn sát thủ thực sự chính là bàn toán ngọc – thoạt nhìn chỉ là linh khí thượng phẩm, nhưng thực chất đã được gia trì sức mạnh của phù bảo bát phẩm.

Chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi hí cảnh, lòng hồ nữ dần thả lỏng. Thấy bàn toán ngọc từ phía sau bay đến, nàng lạnh lùng cười: "Vỡ nát!"

Với pháp lực còn lại trong người, phá hủy một linh khí thượng phẩm vẫn  đủ.

Thế nhưng lời vừa dứt, thân thể nàng ta chợt khựng lại, rơi thẳng xuống đất, làn khói trắng trên người cũng tan biến quá nửa!

Thấy Thẩm Đường đang cắn tay mình bỗng dưng mất ý thức, ngã vật ra đất, Sở Lạc lập tức lao vút tới chỗ hồ nữ đang nằm ở rìa hí cảnh.

Một tiếng động vang lên, thân thể hồ nữ trong nháy mắt bị một thương của Sở Lạc ghim thẳng xuống đất.

“Aaa aaaa!!”

Cơn đau do phản phệ ập tới cùng chiêu thức không chút nương tay của Sở Lạc khiến hồ nữ gào thét thê lương, âm thanh sắc nhọn đến chói tai. Thấy ranh giới hí cảnh gần ngay trước mắt, nàng ta liều mạng giãy giụa, cố bò về phía đó. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng lực mạnh mẽ từ phía sau lại hung hăng kéo giật hồ nữ về giữa trung tâm hí cảnh.

Sở Lạc giơ tay, dùng linh lực đưa thân thể bất tỉnh của Thẩm Đường rời khỏi hí cảnh.

Đồng thời, trong lòng bàn tay nàng hiện ra Tam Trọng Nghiệp Hỏa, ngọn lửa thanh tịnh hóa thành từng vòng xích rực cháy, từng vòng từng vòng quấn chặt lấy thân thể hồ nữ.

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp hí cảnh, so với trước càng thêm thê lương rợn người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang