Lửa đỏ rực rỡ từ trong nhà chiếu rọi ra ngoài, ba người đang thất thần giờ lại khiếp sợ nhìn về phía ấy.
Ngọn lửa dữ cuốn lấy thiền thất, cục diện hoàn toàn đảo ngược.
Tiếng gào thét hỗn loạn và chói tai của yêu xà vọng ra không ngớt, từng đợt từng đợt bị thiêu rụi. Kèm theo là tiếng rầm rầm, là xà nhà trong phòng sụp xuống.
Cả thiền thất như một tòa nhà mục nát sắp sụp đổ, nghiệp hỏa thiêu rụi tất cả.
Nếu nói thiền thất khi trước như một con mãng xà há miệng m.á.u toan nuốt lấy Sở Lạc, thì giờ đây nghiệp hỏa chính là nanh sói có thể nuốt trọn mãng xà.
Lửa cháy sáng rực cả Tây viện như ban ngày.
Loại lửa có thể thiêu yêu xà, còn khắc chế được cả pháp thể của tăng nhân, rõ ràng không phải lửa phàm.
Chớp mắt sau, cả gian thiền thất hóa thành tro tàn.
Trong ánh lửa dữ dội ấy, bóng dáng một thiếu nữ thấp thoáng hiện lên.
Cả ba nín thở.
Bọn họ còn lo Sở Lạc sẽ bị ngọn lửa quái dị ấy thiêu chết, nhưng giờ đây nhìn lại…Ngọn lửa kia rõ ràng là nàng tự thi triển!
Thiếu nữ kia đứng lặng trong biển lửa hồi lâu, rồi xoay người, bước từng bước chậm rãi về phía họ.
Nghiệp hỏa đi qua, không còn mảy cỏ nào sót lại, khi trông thấy Sở Lạc bước ra từ trong đó, đến một sợi tóc nàng cũng không bị tổn hại.
Thậm chí… nàng còn nắm trong tay cổ chân của Nham Sinh , kéo cả pháp thân hắn ra theo…
Dường như cảm nhận được rằng linh hồn và thể xác của mình đang gặp nguy hiểm, sắc mặt của Nham Sinh dúm lại vì hoảng sợ.
“Ta sẽ lập tức đưa các ngươi trở lại thế giới thực, có người đang tấn công pháp thân của ta, g.i.ế.c bọn chúng, g.i.ế.c bọn chúng!”
Nham Sinh điên cuồng gào lên, tình trạng linh thể của y càng ngày càng tồi tệ, đến cuối cùng y hoàn toàn không thể tụ lại sức lực, chỉ có thể duy trì linh thể của mình không tan rã, đó đã là giới hạn của y.
Nhìn thấy vị hòa thượng vốn đang ngồi ngay ngắn bỗng nhiên đổ xuống đất điên cuồng giãy giụa, cả hai cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Tiền bối…”
Chưa kịp nói xong, linh thể tụ lại của Nham Sinh liền đột ngột vỡ vụn.
Một vết thương lớn xuất hiện trên n.g.ự.c hắn, tựa như bị một cây thương dài đ.â.m vào.
Không lâu sau, căn thiền phòng bỗng nhiên tự bốc cháy, ngọn lửa dữ dội nhanh chóng bao trùm toàn bộ căn phòng.
“Chuyện gì xảy ra vậy!”
“Á——”
Sở Yên Nhiên kêu lên một tiếng, chỉ thấy ngọn lửa bùng lên trên cánh tay nàng, đau đớn tựa như bị vô số cây kim thép đ.â.m xuyên qua, khi cúi xuống nhìn cánh tay mình, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt.
Ngọn lửa đã thiêu cháy cả da thịt nàng, lộ ra bộ xương trắng nhọn hoắt!
“Chạy đi, rời khỏi đây!” Thời Yến lập tức kéo Sở Yên Nhiên, hướng ra ngoài khu vực lửa mà chạy.
May mắn là bọn họ thoát ra kịp thời, không lâu sau cả căn thiền phòng liền sụp đổ, hoàn toàn biến thành biển lửa.
Vị hòa thượng tuyên bố có thể đưa họ ra ngoài cũng đã biến mất.
Cảnh tượng đột ngột này khiến cả hai đều ngẩn người rất lâu. Sở Yên Nhiên nhớ lại những lời Nham Sinh nói khi y sắp chết, ánh mắt chợt thay đổi.
“Chính là bốn người đến từ tiên môn phươnha Bắc!”
“Chúng ta đang ở trong giấc mơ của yêu xà, trong khi bọn họ lại đang ở thực tế, vị hòa thượng nói rằng những gì xảy ra trong thế giới thực có thể trực tiếp ảnh hưởng đến giấc mơ của yêu xà, thời gian gần đây, những điều kỳ quái như thẻ bài tốt, bức tường sụp đổ, mười hai bức tượng Phật đột ngột biến thành cát đá, và giờ là thiền phòng bốc cháy, đều là do bọn họ làm!”
“Ý thức của yêu xà chìm trong giấc mơ của mình, nàng muốn phong tỏa linh lực của chúng ta, khiến chúng ta không thể làm gì, nhưng nàng sẽ không để ý đến bốn người ở trong thế giới thực, vì nàng đang trốn tránh.”
“Ta hiểu rồi… chìa khóa để phá giải không phải là Nham Sinh cũng không phải là vị đạo sĩ tên U Ban, mà chính là nữ nhân mặc y phục xanh, nàng chính là chủ nhân của giấc mơ yêu xà, cũng là người gây ra tất cả chuyện này!”
“Tìm được nàng… phá vỡ giấc mơ của nàng.”
Sở Yên Nhiên nói xong liền quay người định đi vào đạo tràng tìm yêu xà Cơ Tường, nhưng khi quay lại, nàng đột nhiên phát hiện, phía sau bọn họ đã bị bao vây bởi các hòa thượng!
“Chính là bọn chúng! Hai người bọn chúng g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu sư thúc Nham Sinh, còn phóng hỏa thiêu hủy thiền phòng của tiểu sư thúc!”
“Bắt bọn chúng lại!”
“Bắt bọn chúng lại!”
…
U Ban nhìn hai vị đạo sĩ trước mặt chưa từng gặp qua, thái độ vẫn còn khá hòa nhã, nói: “Các ngươi là…”
“Trước kia thật sự đã mạo phạm tiền bối, chúng ta cũng không còn cách nào khác, nơi này… có vấn đề.”
Đỗ Quy Mỹ khi nói vậy cũng đã suy nghĩ rất lâu, nàng không tin rằng sau khi rời khỏi chùa Viên Tịnh sẽ hoàn toàn thoát hiểm, cũng không biết liệu các khu vực khác trong không gian này có nguy hiểm hơn không, càng không rõ U Ban này là thiện hay ác, có thể tin tưởng hay không.
Vì vậy, nàng vẫn giữ lờichút do dự.
U Ban nhìn họ một cách kỳ quái: “Ta thấy các ngươi mới giống như có vấn đề ấy, thôi, chuyện này tạm dừng ở đây, U mỗ còn có việc, không thể tiếp chuyện nữa.”
“U tiền bối đợi đã!” Thấy y định rời đi, Đỗ Quy Mỹ vội vàng chạy ra, “Dù chúng ta cũng không muốn quấy rầy tiền bối, nhưng hiện giờ có một chuyện rất quan trọng với chúng ta.”
“Về chùa Viên Tịnh , tiền bối hẳn là biết chút ít, có thể nói cho chúng ta biết không? Đây là chuyện liên quan đến mạng sống của chúng ta!”
Nghe xong, U Ban trầm mặc, nếu là bình thường, y chắc chắn sẽ trực tiếp không quan tâm đến hai người này và đi tiếp, nhưng hôm nay y lại nhìn thấy hai người này bước ra từ chùa Viên Tịnh.
Mà khi y đến chùa Viên Tịnh tìm Cơ Tường, những hòa thượng ở đó thậm chí còn không dám để y vào xem.
Trong lòng đầy nghi ngờ, y lại nhìn hai người họ một cái.
“Chùa Viên Tịnh có lẽ không giống như các ngươi tưởng tượng đâu, những hòa thượng ở đó mặc dù không uống rượu ăn thịt, cũng không gần nữ sắc, hằng ngày trông có vẻ ngoan ngoãn, chẳng khác gì hòa thượng bình thường, nhưng trên người họ lại mang trọng sát nghiệp, tất cả những người họ g.i.ế.c đều là yêu ma.”