"Chát—"
Một cái tát nữa vang lên không hề báo trước. Kim Tịch Ninh nhíu mày nhìn hắn.
"Ngươi chính là kẻ muốn hại đồ nhi của ta?"
"Thần tiên tỷ tỷ, ta tuyệt đối sẽ không làm hại bất kỳ ai có liên quan đến người... Chỉ là, ta không ngờ lần tái ngộ lại là trong tình cảnh như thế này."
Hắn cũng chau mày lại.
"Hóa ra tin đồn năm xưa rằng người đã c.h.ế.t là thật. Hiện giờ lại bị cưỡng ép phong ấn hồn phách trong thân thể... cũng đúng, cũng đúng thôi. Đại nạn chưa từng chấm dứt, cõi đời này ai lại có thể kết cục tốt đẹp... Thần tiên tỷ tỷ, theo ta về Yêu vực đi, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho người."
Kim Tịch Ninh đối với những lời hắn vừa nói có chút hứng thú, hơi nghiêng đầu.
“Cố nhân?”
“Người thực sự chẳng nhớ gì sao?”
Ánh mắt Kim Tịch Ninh khẽ lay động, dừng lại nơi dải băng đỏ trên trán hắn.
Hóa ra là ngươi à, Tiểu Bạch Hổ, thương tích trên người ngươi đã lành chưa?”
Nghe vậy, ứng Ly Hoài trầm mặc chốc lát. “Thần tiên tỷ tỷ, đã năm trăm năm trôi qua rồi.”
Người trước mặt thoáng ngẩn ra, chân mày nhíu chặt, nơi khóe mắt nhỏ xuống một giọt huyết châu.
“Ngươi nói gì?”
Thấy vậy, lòng ứng Ly Hoài bỗng hoảng loạn.
“Dùng thuốc người cho, vết thương do bọn họ đánh ra liền khỏi ngay, hôm nay ta xuống phố chợ dưới núi, đeo dải băng đỏ, không còn ai đá ta nữa. Bạch tiên sinh mời ta ăn bánh đậu, ta còn trông thấy Chu Sa, nhưng nàng lại phải ra trận, nhờ ta gửi lời đến người, rằng sau trận chiến này sẽ tới bái kiến sư tôn... Thần tiên tỷ tỷ, ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ, người có thể dạy ta vài chiêu không? Nếu ta học được, ta có thể bảo vệ người rồi...”
Kim Tịch Ninh ngẫm nghĩ một lát, rồi mỉm cười nói:
“Vết thương cũ còn chưa lành, không thể nóng vội như vậy được, ngươi…”
Nàng lại nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Mây đen che kín bầu trời, không lâu sau, tiếng sấm vang lên, rồi những hạt mưa lạnh buốt rơi xuống.
Ứng Ly Hoài ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sau đó. Đưa ánh mắt lãnh đạm đảo về phía những người như Hồng Kiếm ở sau lưng Kim Tịch Ninh.
“Không cần Bát Tiên Môn các ngươi nhọc lòng, bản quân sẽ tự rời đi.”
Sở Lạc kéo nhẹ tay áo Kim Tịch Ninh:
“Sư tôn, dạo này có nhiều yêu tộc đến Đông Vực mà chẳng báo trước tiếng nào, khắp nơi làm loạn…”
Ứng Ly Hoài liếc nàng một cái, rồi nói:
“Hôm nay bản quân rời đi, bọn họ cũng sẽ tự lui về Yêu vực, nhưng điều đó không thay đổi được gì. Ngược lại là ngươi, nhớ cẩn thận với một lão đạo sĩ điếc mù đó.”
Dứt lời, Ứng Ly Hoài không do dự nữa, vung tay phát ra một luồng yêu khí, cứu sáu gã thị tùng phía sau đang bị huyết thủ quang ảnh trói buộc, rồi hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Tây.
Trận đại chiến tưởng như sẽ bùng nổ, cuối cùng lại không xảy ra.
Mà tất cả những gì vừa diễn ra, Kim Tịch Ninh trong khoảnh khắc đã quên sạch, dẫn theo Sở Lạc trở về Lăng Vân Tông.
Không còn sự truy sát của yêu tộc, Chu Mặc Du liên hệ với người của Bình Chân Tông, chẳng bao lâu sau, Tề chưởng môn đích thân đến đón họ.
Cơn mưa lớn kéo dài suốt nhiều ngày, đến khi trời quang mây tạnh, từng dòng tin tức cũng dần dần truyền về Lăng Vân Tông.
Trong Hoàng Tuyền cốc , Sở Lạc đang luyện thương pháp dưới sự giám sát của Kim Tịch Ninh, nàng học thương pháp Phá Chiều mà sư tổ truyền dạy. Sư tôn thì ngồi một bên quan sát, nhìn đến thất thần.
Đột nhiên, dưới tay Kim Tịch Ninh hiện ra một thanh trường đao dài chừng sáu thước năm tấc, thân hình khẽ động, lập tức xông tới tập kích Sở Lạc.
Sở Lạc phản ứng rất nhanh, linh hoạt ứng chiến.
Nàng chưa từng thấy sư tôn dùng đao, cũng chưa từng thấy qua đao pháp như thế. Dù chỉ là chút tàn dư trong ký ức thân thể, nhưng đao pháp ấy vẫn vô cùng tinh diệu, một nhát c.h.é.m xuống thương Phá Chiều cũng khiến tay nàng đau nhức.
Sở Lạc nhớ lại lời sư tổ từng nói, đại sư tỷ Chu Sa giỏi nhất chính là đao pháp.
Hẳn cũng là một nữ tử rất giống sư tôn.
Cuối cùng Sở Lạc bại trận, mà trên khuôn mặt Kim Tịch Ninh hiếm hoi hiện lên nụ cười chân thật.
“Không được rồi, ta phải luyện thêm nữa.” Sở Lạc vội vàng nói.
“Không cần vội, dưới chân núi có quầy bán bánh đậu rất ngon, gọi sư huynh ngươi dẫn đi mua.” Kim Tịch Ninh đột nhiên hỏi: “Ê, Thanh Vũ lại chạy đi đâu rồi?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Lạc khẽ cứng lại, nhưng rồi lại nhanh chóng bình thường trở lại.
“Hắn chắc ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, không cần sư huynh dẫn, con tự đi mua là được.”
Dưới ánh mắt của sư tôn, Sở Lạc rời Hoàng Tuyền Cốc trước, vừa hay nhận được tin từ chưởng môn, gọi nàng đến đảo Phù Vân.
Đến nơi mới biết là Hồng Kiếm đạo nhân đưa đan dược bát phẩm tới.
“Nhanh vậy sao? Ta còn định đích thân đến Bình Chân Tông thúc giục nữa kìa.”
Nàng muốn qua đó xem tình hình của Trác Ngốc Ngốc thế nào.
“Loại đan dược bát phẩm này chuyên hỗ trợ tu luyện thần thức,” Lộc Hàn Tinh đứng bên cạnh nói: “Lão Hồng Kiếm này đúng là cáo già, thấy ngươi không thiếu thần thức, liền cố ý chọn loại đan này để hoàn trả. Hừ, chẳng phải vì sợ ngươi lấy được đan khác sẽ vượt mặt nhị đệ tử của lão trong kỳ thi đấu thủ tọa năm nay sao.”
“Ngươi nói cũng có lý.” Sở Lạc lẩm bẩm, nhìn viên đan trong tay: “Lão già Hồng Kiếm ấy mặc dù khá đàng hoàng trong chuyện đại sự, nhưng mấy chuyện nhỏ thì thật xấu tính. Có điều viên đan hỗ trợ thần thức này, lại đúng là thứ ta cần nhất lúc này.”
Lộc Hàn Tinh liếc qua: “Ngươi vừa nói gì?”
“Ta muốn học thuật khôi lỗi , thần thức càng nhiều càng tốt. Nhưng nếu luyện thành như Tô Kỳ Mộc của Thất Trận Tông, thì thôi, ngủ cũng bị đau tỉnh dậy.”
“Ngươi đi sai đường rồi đó.” Lộc Hàn Tinh nheo mắt nói.
“Sao đột nhiên nói vậy?”
“Ngươi có biết khôi lỗi sư lấy người thật làm khôi lỗi là tốt nhất không? Nhiều khôi lỗi sư tách lấy bộ phận tốt nhất của các tu sĩ, rồi ráp lại chế thành bảo vật. Trong tu giới này, hầu hết khôi lỗi sư đều là tà tu không môn không phái đấy.”
“Ta có khôi lỗi rồi, mà khôi lỗi của ta còn rất mạnh, rất đẹp trai, chỉ là không có tóc thôi, ngoài ra không có gì đáng chê.”
“Cho ta xem nào.”
“Nó ở Hoàng Tuyền Cốc.”
“Đi, đi mau, ta muốn xem.”
Lộc Hàn Tinh vừa định nhân cơ hội chuồn đi thì lại bị Tống Chưởng môn nhét cho một đống công văn, thế là không đi nổi nữa.
Sở Lạc cũng bị giữ lại xem hết đống đó, phần lớn là tin tức các quan sát trạm của Lăng Vân Quan gửi về gần đây, đa phần đều báo yêu tộc đã rút khỏi đạo giới, trở lại yêu vực.
Nhớ đến vị yêu đế quen biết với sư tôn mình kia, trong lòng Sở Lạc lại nảy sinh vô số nghi vấn.
Tống Minh Việt trả lời rất bình thản, Lộc Hàn Tinh cũng ở bên phụ họa:
“Ta nói rồi mà, đánh không nổi đâu. Dù con Bạch Hổ đó sau khi về núi Bạch Nhân bộc lộ dã tâm, gây nhiều chuyện ác, nhưng Kim Tịch Ninh từng cứu mạng hắn. Ân tình đó, hắn không quên được. Ai mà ngờ đám người phương Nam lại vô dụng thế, cuối cùng vẫn phải để Kim Tịch Ninh ra mặt.”
“Các ngươi cứ chờ xem, đạo giới thì yên ổn lại rồi đấy, nhưng Lăng Vân Tông ta sau này e là không còn bình yên nữa đâu. Con Bạch Hổ đó chắc chắn sẽ sai người tới dò xét tình hình Kim Tịch Ninh, chưa biết chừng ngay cả ngươi cũng bị giám sát.”
Nói đến đây, Lộc Hàn Tinh có phần thương cảm liếc nhìn Sở Lạc.
Sở Lạc lại hỏi: “Sư tôn ta đã cứu hắn như thế nào?”
“Nhặt được ngoài phố.”