Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta biết tiền bối xưa nay vốn hào phóng, nhưng giờ chỉ là giúp đỡ lúc nguy cấp, cũng không cần phải quá hào phóng đâu . Sau này tiền bối chỉ cần trả ta một viên  bát  phẩm đan dược  là được.”

Nghe vậy, Hồng Kiếm Đạo Nhân lại thở phào một hơi: “Được.”

 

Thấy lão sảng khoái như thế, mí mắt Sở Lạc giật khẽ một cái.

 

Hỏng rồi, ra giá thấp quá rồi.

 

Viên đan dược thất phẩm  kia của Sở Lạc đưa ra kịp thời, dù chưa luyện hóa hoàn toàn, nhưng thân thể của Hồng Kiếm Đạo Nhân đã khôi phục không ít, khí tức dần ổn định lại, đã có thể tự đứng lên mà không cần hai đồ đệ dìu nữa.

 

Phun ra một ngụm m.á.u đen đục, Hồng Kiếm Đạo Nhân bước ra khỏi sơn động, giơ cánh tay còn lại lên gọi kiếm linh ra.

 

“Đi thôi, mau rời khỏi chỗ này.”

 

Lão bước lên phi kiếm trước, sau đó nhìn Chu Mặc Du  và Trác Nhất lần lượt bay lên, cuối cùng Sở Lạc cũng nhảy lên theo.

 

Hồng Kiếm Đạo Nhân thoáng liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thấy hơi lạ. Đường an toàn không đi, lại muốn theo bọn họ liều mạng chạy trốn, đầu óc người này nghĩ gì vậy?

 

Nhưng lão cũng không dông dài, lập tức điều khiển phi kiếm, mang theo ba người nhanh chóng thoát thân.

 

Yêu Đế ngay sau đó tìm tới sơn động mà họ từng nghỉ chân, mùi m.á.u tanh trong động vẫn chưa tan hết.

 

“Đuổi.”

 

Một chữ lạnh lẽo vang lên, bóng yêu theo sau ống tay áo tuyết trắng  biến mất không còn tăm tích.

 

Bốn người chạy trốn tới tận lúc hoàng hôn mới tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của Yêu Đế.

 

Họ ẩn náu trong mật thất dưới lòng đất của một ngôi miếu hoang, bày kết giới cách tuyệt khí tức.

 

Hồng Kiếm Đạo Nhân  nhập định, tranh thủ thời gian luyện hóa viên đan dược phẩm thất, trong khi Chu Mặc Du cẩn trọng canh gác ở lối vào mật thất.

 

Sở Lạc bước tới.

 

“Các người chạy theo lối này, hình như không phải đường về Bình Chân Tông nhỉ?” Sở Lạc chống nạnh, nói: “Ta nhìn thế nào cũng thấy giống đường đến Lăng Vân Tông của chúng ta hơn.”

 

Nghe vậy, mặt Chu Mặc Du  thoáng lộ vẻ lúng túng.

 

“Đúng là chúng ta định đến Lăng Vân Tông, sư tôn nói nếu để Yêu Đế bị dẫn xuống phương nam, cho dù tứ đại tiên môn liên thủ cũng khó lòng đối phó. Hắn quá mạnh, chỉ có đến Lăng Vân Tông mới có hy vọng. Huống hồ lần này Yêu Đế ngang nhiên tiến vào Đông Vực, Lăng Vân Tông tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

 

Lần này được nàng cứu, lại còn đưa ra cả đan dược phẩm thất cứu nguy, ấn tượng cố hữu của Chu Mặc Du  về Sở Lạc đã hoàn toàn thay đổi.

 

Nói xong, thấy nàng hơi nhíu mày, thanh âm y cũng nhỏ đi vài phần.

 

“Bọn ta  là do Linh Thú Tông ủy thác mới tới yêu vực, vốn dĩ là do Hàn Trần gây họa, nhưng kết quả thế này khiến các tiên môn phương nam đều phải gánh vác. Giờ Yêu Đế lại tràn vào Đông Vực...”

 

Sở Lạc nhớ đến Hàn Trần của Linh Thú Tông. Nếu hắn không bị sư tôn nàng phế tu vi, thì người vào yêu vực lần này chính là hắn. Đụng phải Yêu Đế cường đại đến thế, chắc chắn đã vong mạng.

 

Xét cho cùng, chính sư tôn nàng lại là người đã cứu Hàn Trần một mạng.

 

Xem ra Hồng Kiếm Đạo Nhân muốn đến Lăng Vân Tông nhờ Tống Chưởng môn mời sư tôn nàng ra tay đối phó Yêu Đế rồi.

 

Chỉ không biết Tống Chưởng môn  có mời nổi không thôi.

 

Sở Lạc xoay người đi, lại ngồi xuống bên cạnh Trác Nhất. Trong ánh sáng lờ mờ của thạch châu trong mật thất, hắn cúi đầu nhìn ấn ký lôi điện trong tay, ánh mắt tràn đầy uất ức như bị bỏ rơi.

 

Sở Lạc thấy dáng vẻ này của hắn, cất tiếng hỏi “Ngươi vẫn còn nhớ họ à?”

 

Nghe vậy, Trác Nhất buồn bã gật đầu.

 

 

“Muốn quay lại.”

 

“Làm thân truyền đệ tử của Hồng Kiếm Đạo Nhân,” Sở Lạc liếc trộm về phía người đang trị thương không xa, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ không tốt sao?”

 

“Kiếm pháp ông ấy dạy, ta không luyện. Linh thạch cho, ta không nhận,” Trác Nhất nói tiếp: “Ta đang luyện kiếm pháp ngươi dạy.”

 

Nghe vậy, Sở Lạc bật cười, đưa tay xoa xoa đầu hắn. “Yên tâm, kiếm pháp ta dạy nhất định là tốt.”

 

Vừa dứt lời, nàng đã cảm giác được ánh mắt từ phía Hồng Kiếm Đạo Nhân đang nhìn về phía mình.

 

Sở Lạc không quay đầu, nàng biết đào góc tường trước mặt người khác đúng là có hơi không phải đạo.

 

Trác Nhất thấy nàng cười, cũng khẽ cong môi.

 

“Ngươi thật sự muốn quay về sao? Dù có phải từ bỏ tiền đồ rộng mở ở Bình Chân Tông?” Sở Lạc lại xác nhận.

 

“Khụ khụ,” bên kia Hồng Kiếm Đạo Nhân khẽ ho một tiếng, “Yên lặng, coi chừng rước họa.”

 

Trác Nhất liếc về phía đó, không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh với Sở Lạc.

 

Thấy vậy, trong lòng Sở Lạc đã có quyết định.

 

Nghỉ ngơi ở đây đến sáng hôm sau, họ sẽ  phải tiếp tục đổi nơi ẩn náu, vì nơi này rất nhanh sẽ bị yêu tộc truy ra.

 

Nhưng tốc độ của Hổ Quân rõ ràng vượt xa tưởng tượng của họ. Khi cả nhóm vừa ra khỏi miếu hoang, yêu thức của Hổ Quân đã bắt được bọn họ. Hồng Kiếm Đạo Nhân không dám chậm trễ vội mang theo mọi người phi hành rời đi, yêu thức phía sau  không buông tha nửa bước.

 

Ba người Sở Lạc đều mới trúc cơ, tự nhiên không cảm ứng được yêu thức từ xa, nhưng nhìn dáng vẻ Hồng Kiếm Đạo Nhân đầy mồ hôi lạnh, ai cũng biết lần này tình thế vô cùng cấp bách.

 

Do vận dụng linh lực quá độ, vết thương cũ trên người Hồng Kiếm Đạo Nhân  nứt toạc ra , đạo bào vừa được lau sạch không bao lâu đã nhuộm đầy m.á.u tươi, tốc độ của lão cũng chậm lại, trong khi yêu thức của Hổ Quân mỗi lúc một đến gần.

 

Sắc mặt Hồng Kiếm Đạo Nhân  tái nhợt, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, đành phải hạ thấp tôn nghiêm.

 

“Tiểu nha đầu, mau mời sư tôn ngươi đến cứu giúp! Hồng Kiếm ta nợ Lăng Vân Tông các ngươi một ân tình!”

 

“Có thể thì có thể,” Sở Lạc ung dung nói, “Nhưng ta có thể đưa thêm một điều kiện nữa không?”

 

Nói rồi, nàng đã thuần thục lấy ngọc bài thân phận của mình ra, bước đến bên cạnh Hồng Kiếm Đạo Nhân, chậm rãi cất lời:

 

“...Giao đồ đệ của tiền bối cho ta.”

 

Từ ngày hôm qua, trong lòng Hồng Kiếm Đạo Nhân đã có một dự cảm — nha đầu này sớm muộn cũng sẽ đưa ra yêu cầu này.

 

Vì thế lão  đồng ý rất nhanh, song cũng chưa hoàn toàn buông tay.

“Hài tử này không muốn học kiếm pháp ta truyền dạy, nhưng giữa ta và nó vốn có một đoạn duyên sư đồ định sẵn.”

 

“Ta có thể để ngươi đưa nó đi, nhưng với điều kiện, nó phải tỉ thí một trận với một trong hai đệ tử của ta.”

 

“Ta muốn xem thử, một kẻ không tu kiếm đạo như ngươi, lẽ nào lại có thể dạy ra kiếm pháp vượt trội hơn cả công pháp do ta khổ tu bao năm sáng tạo nên?”

 

“Một năm làm kỳ hạn, ngươi cứ yên tâm, dù sao cũng là sư đồ một lần, về tài nguyên tu luyện ta tuyệt sẽ không để nó thiếu thốn. Ta chỉ muốn một lời giải thích, một kết quả mà thôi!”

 

Nghe đến đây, Sở Lạc  quay đầu nhìn về phía Trác Nhất, định xem ý hắn thế nào. Nhưng lúc này, Trác Nhất cũng đang nhìn nàng, rõ ràng là đang chờ nàng quyết định thay mình.

 

Thật ra, Sở Lạc thấy như vậy  cũng không tệ. Dù thắng hay thua  vẫn được đi, hưởng một năm phúc lợi miễn phí, mà còn chẳng phải tiêu tiền của Lôi Đình tiểu đội.

 

Trác Nhất có thiên phú về kiếm đạo, nhưng nhiều năm nay do thiếu thốn tài nguyên nên tu vi không đạt được trình độ đáng có. Hắn đúng là chiến lực mạnh nhất trong Lôi Đình tiểu đội, nhưng hiện giờ mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, không thể chậm trễ hơn nữa.

 

Muốn tiểu đội nhanh chóng lớn mạnh, thì hắn càng phải nhanh chóng tiến bộ.

Tu luyện miễn phí một năm, quá hời.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK