Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần để tâm đến mấy chuyện đó nữa. Trong đại hội thủ tịch vừa rồi, con đã tổn thất không ít linh thú. Trong  Linh Thú tông chưa chắc còn con nào tốt để phân cho con, vì vậy vi sư đã chọn giúp con một số con tại Điền gia. Bây giờ đi xem thử đi.”

Nói xong, gia chủ Điền gia  dẫn Sở Yên Nhiên đến khu vực nuôi dưỡng linh thú quý hiếm.

Còn bên kia, Điền Tâm Cầm kìm nén nước mắt chạy thẳng về tịnh viện Tĩnh Vu, chưa kịp bước vào cửa đã òa lên khóc lớn.

“Tổ mẫu!! Người mau đến xem phụ thân con đi, ông ấy sắp làm chuyện tổn hại gia phong rồi—”

Lời vừa dứt, trong viện đã có người vội vã chạy ra. Đó là một bà lão tóc bạc, người đã hầu hạ nhiều năm trong viện Tĩnh Vu.

“Ôi chao, đại tiểu thư của ta ơi, sao lại khóc thành thế này? Ai bắt nạt con rồi? Mau, mau vào trong đã.”

Điền Tâm Cầm được bà lão dìu vào trong, dù nước mắt đã cố kìm lại, nhưng khi thấy Phương lão phu nhân thì lập tức òa khóc lần nữa.

“Tổ mẫu, tổ mẫu!” – Điền Tâm Cầm lao vào lòng người phụ nữ thoạt nhìn chỉ như mới trung niên ấy, nức nở nói – “Người có biết không, cha con muốn tái hôn! Ông ấy từng thề sẽ không lấy ai nữa, nếu chỉ là người bình thường thì con cũng nhắm mắt bỏ qua, nhưng người ông ấy muốn cưới lại là sư muội con, kẻ mà con ghét nhất! Mới mười lăm tuổi thôi! Đúng là không biết xấu hổ…”

Nghe vậy, sắc mặt Phương Vu  trở nên đặc sắc vô cùng. Bà im lặng một lúc rồi mới nghiêm giọng hỏi:

“Cầm nhi, lời con nói là thật chứ? Không được dọa tổ mẫu đấy.”

“Chính mắt con nhìn thấy, sao có thể giả được! Bình thường cha thương con nhất, vậy mà hôm nay đón Sở Yên Nhiên vào nhà, không chỉ bênh vực con tiện nhân đó mọi chỗ, mà còn quát mắng con vì cô ta! Còn nói sẽ nhốt con ba năm! Chẳng lẽ thế còn chưa đủ rõ ràng sao?”

 

Ánh mắt Phương Vu  lập tức trở nên lạnh lẽo: “Bọn họ đang ở đâu?”

Điền Tâm Cầm lau nước mắt: “Chắc là đang ở tiền đường.”

Nghe vậy, Phương Vu đứng dậy ngay.

“Đúng là hồ đồ! Sao lại làm ra chuyện như vậy? Nó muốn hủy cả Điền gia sao?!”

Vì một trận khóc này của Điền Tâm Cầm, viện Tĩnh Vu liền huy động đông đảo người hầu, kéo thẳng một đoàn tìm đến tiền đường . Khi đến nơi nuôi dưỡng linh thú quý hiếm, mọi người thấy hai bóng người đang chăm chú lựa chọn linh thú phía trước.

“…Linh thú sau khi dị biến có thể trở nên mạnh hơn, cũng có thể yếu đi. Những dị biến do con người can thiệp rất hiếm khi khiến huyết mạch nâng cao, nhưng nếu là linh thú dị biến tự nhiên sinh con với linh thú dị biến khác, đời sau của chúng chắc chắn sẽ có tiềm năng lớn hơn.”

 

Gia chủ họ Điền  ôm lấy một con hổ vằn xanh nhỏ đang ngủ say, nói:

 

“Con này là hậu duệ của hai linh thú biến dị, hiện đang được Điền gia dốc lòng bồi dưỡng. Ngươi mang nó về phải nuôi dưỡng cho thật tốt, trong Linh Thú tông...”

“Ngươi định mang về?”

 

Thanh âm lạnh lẽo đầy uy nghi của Phương Vu  vang lên,

 

“Con hổ vằn xanh này là chuẩn bị cho Cầm nhi nhà chúng ta, ngươi dựa vào đâu mà mang đi tặng cho người ngoài? Còn nữa...”

Ánh mắt lạnh băng của Phương Vu chuyển sang nhìn Sở Yên Nhiên lúc này đang bất an lo lắng.

“Ngươi lấy thân phận gì mà vào được Điền gia? Hôm nay muốn đi? Chỉ e là không dễ đâu!”

……..

 

Hôm đó, trời còn chưa sáng rõ, nhóm đệ tử tiên môn phương Bắc được phái đến Bính Túc Lâm Chiểu đã gần tới Linh Thú tông.

Người của tiểu đội Lôi Đình đã chờ mong từ lâu, lần này chỉ có ba người là Lôi Thừa Chí, Vân Nhược Bách và Bách Xuyên Sơ Yên tới, những người còn lại tu vi quá thấp, nếu chen lẫn giữa các đệ tử tiên môn có tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ thì rất dễ bị chú ý.

Ba người bọn họ đã thay y phục đệ tử  Lăng Vân tông, giả dạng thành người của Lăng Vân tông, trong lòng ít nhiều có phần thấp thỏm, bất an.

“Thế này sẽ không bị nhận ra chứ?”

Dù từng trải qua bao sóng gió, lúc này Lôi Thừa Chí vẫn không khỏi căng thẳng.

“Yên tâm đi.” Sở Lạc khoát tay, nói, “Lát nữa vào Linh Thú tông, ánh mắt của phần lớn người ở đó đều sẽ dồn hết lên ta, các ngươi cứ đi chung với nhóm đệ tử Lăng Vân tông khác, sẽ không bị ai để ý đâu.”

Quả nhiên mọi việc đúng như lời Sở Lạc nói, sau khi bước vào Linh Thú tông, từ đệ tử đến trưởng lão gặp qua đều dừng mắt trên người nàng một lúc lâu.

Dù sao thì người này đã công khai đ.â.m trọng thương chưởng môn của họ mà không bị truy cứu gì, ai thấy cũng phải nhìn thêm mấy lần.

Dưới sự dẫn dắt của một vị trưởng lão Linh Thú tông, bọn họ đi thẳng đến đại điện nơi Hàn Nguyệt chưởng môn  đang ở, lúc này trong điện vô cùng náo nhiệt.

Gần đây, những lão nhân trong tông thường xuyên đến làm khó Hàn Nguyệt, chủ yếu là muốn ép nàng thoái vị. Nay người nàng luôn mang theo bên mình là Sở Yên Nhiên lại gây ra chuyện lớn như vậy, càng trở thành lý do để họ mượn cớ áp chế chưởng môn.

“Người đệ tử mà ngươi mang theo bên mình, mới mười lăm tuổi đã gây nên chuyện xấu hổ thế này, dây dưa với phụ thân của sư tỷ mình, người đó lại là gia chủ  Điền gia, còn công khai đưa Sở Yên Nhiên vào  Điền gia, bị bắt ngay tại chỗ. Không chỉ làm mất mặt Điền gia, mà cả Linh Thú tông chúng ta cũng bị nàng làm cho xấu mặt!”

“Xem ra Sở Yên Nhiên quả thật được chưởng môn ngươi nuông chiều, ở Quyết Quốc gây chưa đủ, giờ về phương Nam lại tiếp tục làm loạn?”

Đệ tử của tiên môn phương Bắc dù đứng ở xa, lại không tiện dùng thần thức dò xét, nhưng có người của Thượng Vi tông đi cùng, tình hình trong đại điện vẫn nghe được rõ ràng.

Cung Văn không nhịn được mà truyền âm cho Sở Lạc:

“Người ngươi từng gặp trong đại hội tranh ngôi thủ tịch, Sở Yên Nhiên, xem ra lại gây chuyện rồi.”

Câu ấy  gợi lên hứng thú trong lòng Sở Lạc, nàng nhìn sang Cung Văn, chớp mắt mấy cái, ra hiệu bảo hắn nói tiếp.

“Nghe nói là câu dẫn gia chủ  Điền gia, bị lão phu nhân nhà họ giữ lại, mấy ngày rồi chưa quay về. Hàn Nguyệt Chưởng môn  muốn phái người đi đón nàng trở lại, trưởng lão trong tông liền mượn cớ đó ép nàng.”

Nghe xong, Sở Lạc cũng trừng lớn mắt.

Thật là... quá sốc!

Tất nhiên, nàng không tin Sở Yên Nhiên thật làm chuyện câu dẫn lão nam nhân, biết đâu sau lưng có ẩn tình gì khác?

Chờ đệ tử tiên môn phương Bắc bước vào đại điện, các trưởng lão Linh Thú tông  đồng loạt im lặng, dù sao chuyện nhà cũng không nên để người ngoài thấy.

Hàn Nguyệt chưởng môn, từ nãy bị mọi người mắng mỏ tới mức sắc mặt khó coi, giờ cũng chậm rãi thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía các đệ tử vừa bước vào, cuối cùng dừng lại nơi Sở Lạc.

Thấy Hàn Nguyệt cứ nhìn mình, Sở Lạc liền cười hỏi:

 

“Không biết thương thế trên người tiền bối Hàn Nguyệt đã khá hơn chưa?”

Một câu hỏi liền kéo ký ức của Hàn Nguyệt về lại đại hội tranh ngôi thủ tịch một tháng trước, sắc mặt nàng trở nên khó coi.

“Chỉ là chút thương thế nhỏ, đã sớm lành rồi.”

Hàn Nguyệt chưởng môn lạnh giọng đáp, rồi nói tiếp:

 

“Đây là tất cả đệ tử các ngươi muốn đưa vào Bỉnh Túc Lâm Chiểu sao? Phải nói trước, chỉ lần này, chỉ ngần này người, các ngươi có một tháng. Một tháng sau, bất kể có ra hay không, chúng ta sẽ đóng lại Quỷ Cảnh, đến lúc muốn mở lại thì chẳng biết phải chờ đến bao giờ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK