“Đại nhân, ngài đến rồi.” Nghe thấy giọng nàng, người bệnh yếu ớt là Tề Lễ quay đầu nhìn lại, giữa hàng mày tràn đầy u sầu.
“Chuyện xảy ra hôm nay, chắc ngài cũng đã nghe qua rồi,” hắn vịn vào mép giường, cố chấp muốn ngồi dậy: “Ta thực sự không nên quá kích động. Những người đó phần lớn đều là thí sinh năm nay, rốt cuộc còn trẻ người non dạ, dễ bị những vật ngoài thân mê hoặc. Ban đầu ta chỉ định mắng mỏ vài câu là đủ, nhưng chẳng hiểu sao khi đó đầu óc mơ hồ, lại động thủ mất rồi…”
“Ngươi đã bệnh đến mức này thì đừng cố sức nữa.” Sở Lạc nhìn thấy động tác muốn xuống giường của hắn, đành bất đắc dĩ nói.
Chu Đại nhân đứng bên cạnh cũng chau mày: “Ngươi xem ngươi kìa, lại tự làm mình tức đến nỗi lửa giận công tâm, biết thế thì trước đó đã nên kiềm chế một chút rồi.”
Tề Lễ không ngừng lắc đầu: “Ta vốn không có ý làm tổn thương những thí sinh đó, haizzz…”
Hắn vừa nói vừa rời giường, quỳ thẳng xuống trước mặt Sở Lạc.
“Đại nhân, chuyện xảy ra thế này, ta cũng không mong ngài che giấu gì giúp ta, chỉ cầu xin được tiếp tục ở lại nơi này, điều tra cho xong vụ án hồ tiên, mang kết quả trở về kinh chịu tội trước thánh thượng…”
Sở Lạc biết vị Tề đại nhân này thật lòng coi nàng là thị vệ do hoàng đế ngầm phái tới, tuy chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng có vẻ sau này nàng cần viết thư nói rõ với hoàng thất một phen mới được.
“Tề đại nhân đứng dậy trước đi, ta thấy ngươi vốn không phải hạng người dễ dàng hành động thiếu suy nghĩ, chi bằng kể lại tường tận tình hình khi đó cho ta nghe.” Sở Lạc nói.
Nghe nàng nói vậy, Tề Lễ đương nhiên đồng ý, đem toàn bộ sự việc vừa rồi kể lại không sót một chữ.
“Cảm giác khi ném bát đĩa vào người khác, có thể nói rõ hơn một chút không?” Sở Lạc phát hiện lúc hắn kể đến đoạn đó, lời lẽ khá mơ hồ, như thể không phải chuyện chính bản thân từng trải qua.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Cảm giác lúc đó rất khó hình dung, giống như là phản ứng theo bản năng của thân thể, trong đầu hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả của hành động đó sẽ ra sao,” Tề Lễ vừa nói vừa thở dài: “Đến lúc ta ý thức được thì đồ vật đã bay ra ngoài rồi.”
Chỉ nghe lời hắn nói thì cũng chẳng tra ra được manh mối gì, Sở Lạc dặn dò đôi câu bảo hắn an tâm dưỡng bệnh rồi rời khỏi đó.
Vừa mở cửa phòng ra đã thấy dì Thẩm đứng ngoài cửa.
Bà hơi khom người nói: “Đại nhân, rượu thịt với nước nóng đều đã chuẩn bị xong, ngài dùng ở dưới nhà hay là để ta mang lên phòng?”
“Bày lên bàn đi, ta lát nữa sẽ xuống.”
Để diễn tròn vai phàm nhân, những chuyện phiền phức này vẫn phải làm đủ.
Trong lúc rảnh rỗi, Sở Lạc lại đi xem mấy thư sinh bị thương, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Khi xuống lầu ăn cơm, nàng thấy A Liên đã ngồi đợi dưới nhà.
“Tri kỷ à, ngươi gọi nhiều món ngon thế, vừa khéo ta còn chưa ăn tối!”
“Ngươi vẫn chưa bế thực à?,” Sở Lạc hơi kinh ngạc, “Mấy món này chắc đều do dì Thẩm làm, ta không dặn gì cả.”
Đợi Sở Lạc ngồi xuống rồi, nàng mới bắt đầu cầm đũa, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
“Trên đời có bao nhiêu món ngon như vậy, sao ta phải tự làm khổ mình mà bế thực chứ? Tay nghề dì Thẩm vẫn ngon như xưa, đúng là hương vị của mẫu thân…”
Sở Lạc cũng gắp tượng trưng vài đũa: “Mẫu thân của tu sĩ chắc cũng là tu sĩ, đã có thể bế thực rồi, sao còn phải nấu ăn?”
A Liên lắc đầu: “Cha ta là tu sĩ, nhưng mẫu thân ta chỉ là phàm nhân bình thường, nên ta không có tư chất gì đặc biệt, trong nhà cũng chẳng mấy khi để ý đến ta. Nhưng thế cũng tốt, sống tự do như tán tu, lại có gia đình chu cấp, cũng chẳng sợ đói chết.”
“Ngươi cũng nhìn thoáng thật,” Sở Lạc vừa dùng nghiệp hỏa thiêu đốt thức ăn đã vào bụng, vừa hỏi tiếp: “Hôm nay ngoài vụ ồn ào do Tề Lễ đánh người, còn nghe ngóng được gì khác không?”
“Thật ra là có đấy,” A Liên nghiêm túc hẳn lên, “Ta nghe mấy thư sinh kia nói, tối qua bọn họ lại bị báo mộng!”
“Lại mộng thấy cái gì?”
“Khó mà diễn tả, không hợp cho trẻ con nghe.”
Vừa dứt lời, đã thấy Sở Lạc lại lập tức giở quyển “ Hồ Tiên Dạ Thoại” ra xem.
“Trận pháp này chỉ có thể phát động một lần, hơn nữa kiểu trận pháp không được duy trì bằng pháp lực như vậy, uy lực sẽ không mạnh, không thể liên tục báo mộng được.”
“Ể? Chẳng lẽ trong quyển thoại bản này còn có cơ quan gì khác?” A Liên hỏi.
Sở Lạc đứng dậy: “Ngươi cứ từ từ ăn đi, ta về phòng nghiên cứu tiếp.”
“Đúng là đáng tin cậy, bảo sao người ta là đệ tử mạch Thiên tự của Lăng Vân Tông.” A Liên nhìn bóng lưng Sở Lạc bước lên lầu, âm thầm cảm thán trong lòng.
Nàng định tiếp tục tận hưởng bữa ăn, nhưng nhìn đại sảnh trống trải, quán trọ yên ắng lạ thường, trong lòng không hiểu sao lại dấy lên cảm giác rờn rợn.
“Thôi ăn nhanh rồi về phòng ngủ cho xong!”
Đúng lúc nàng đang cố gắng húp cơm, giọng dì Thẩm đột ngột vang lên từ phía sau.
“Liên công tử, ăn chậm một chút, nếu chưa đủ thì ta còn có thể nấu thêm.”
Nghe vậy, A Liên quay đầu lại.
“Dì Thẩm?”
Chỉ thấy bà đang kéo một thùng gỗ lớn đầy nước nóng từ trong bếp bước ra.
“Dì Thẩm, hôm nay dì đã bận cả ngày rồi, giờ nghỉ ngơi đi thôi.” A Liên thấy dáng vẻ vất vả của bà, thương cảm lên tiếng.
Nhưng bà chỉ cười nói: “Đưa nước nóng cho vị quan lớn của hình bộ xong là ta có thể nghỉ rồi, chẳng tốn bao nhiêu thời gian đâu.”
“Còn phải lên tầng hai nữa,” A Liên ngẩng đầu nhìn lên, rồi nói: “Hay là dì để thùng nước ở đây, lát nữa ta mang lên cho tri kỷ, ta vẫn còn khỏe.”
Dì Thẩm từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn bị A Liên thuyết phục.
A Liên đang định tiếp tục ăn cơm, nhưng thấy dì Thẩm lại không quay về bếp, mà đi về phía nàng.
“Này, Liên công tử, các người đều là người đọc sách, biết chữ cả, có thể dạy tôi nhận một chữ được không?” Dì Thẩm đứng bên cạnh, hơi ngượng ngùng mở lời.
Nghe vậy, A Liên vội vàng lau tay đang dính dầu mỡ: “Chuyện nhỏ mà, dì Thẩm muốn biết chữ nào?”
Dì Thẩm nhúng tay vào nước, rồi chấm lên mặt bàn, viết một chữ xiêu vẹo, sau đó nghiêm túc nhìn A Liên.
“Chữ này à,” A Liên cười nói: “Chữ này đọc là ‘tử’ – c.h.ế.t đấy.”
—
Trong phòng, Sở Lạc đã lật đi lật lại quyển sách rất nhiều lần mà vẫn không phát hiện ra cơ quan liên quan đến trận pháp, điều tra không có kết quả, nàng lại mở cuộn trục ghi chép các vật đã thất lạc ra.
Sau một đêm tìm kiếm, cuối cùng Sở Lạc cũng thu hẹp phạm vi còn lại chỉ vài vật, trong đó có một thứ khiến nàng chú ý nhất.
“ Tơ Dục Mộng Tình”
Vật này không có thực thể, tự nhiên cũng không dính khí tức của Thần Ma Cảnh, nhưng lại đúng là sinh ra từ trong Quỷ Cảnh ấy, hư ảo khó nắm bắt, chỉ bám vào những đối tượng mà nó “thừa nhận”.
Mà điều nó có thể làm được chính là ảnh hưởng đến mộng cảnh và tâm cảnh, từ đó khiến người bị ảnh hưởng sinh ra tình ý và dục vọng mãnh liệt hơn với kẻ sở hữu vật này.
“Giấu trong quyển thoại bản này sao? Thứ này đúng là có vấn đề lớn.”
Sở Lạc cất quyển sách đi, chuẩn bị hôm nay đến Lưu Thành tra rõ nguồn gốc của vật ấy.