Sở Lạc không khỏi bật cười: “Các ngươi nghe lời vị tiên nhân áo trắng ấy đến vậy sao?”
“Đó là lẽ đương nhiên rồi,” Lôi Thừa Chí đáp, “tiên nhân áo trắng là đại ân nhân của tổ tiên chúng ta. Từ nhỏ ta đã nghe gia gia kể chuyện này. Khi xưa, tổ tiên từng bị vây khốn trong Vô Nhai Quỷ Cảnh — nơi một khi rơi vào thì không thể trở ra.”
“Lúc ấy, toàn bộ tu chân giới đều đã bỏ rơi họ, ai nấy đều cho rằng họ không còn hy vọng sống sót. Thế nhưng đúng lúc đó, tiên nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện, cứu họ ra khỏi đó.”
“Vô Nhai Quỷ Cảnh là một trong những Quỷ Cảnh tà dị nhất của giới tu hành, kẻ rơi vào đó sẽ không chết, mà đáng sợ hơn — họ sẽ bị cả thế giới lãng quên.”
“Không một ai còn nhớ đến họ, tất cả những gì liên quan đến họ đều biến mất, như thể họ chưa bao giờ tồn tại.”
“Khi tổ tiên đã hoàn toàn tuyệt vọng, chính là tiên nhân áo trắng khiến thế gian một lần nữa nhớ lại sự tồn tại của họ. Vì để báo đáp ơn cứu mạng ấy, tổ tiên quyết định cả đời đi theo bên cạnh người.”
“Nhưng tiên nhân áo trắng lại nói, người sẽ sớm rời khỏi thế gian, đến một nơi không ai có thể tìm thấy được.”
“Trước khi biến mất, người giao lại trọng trách thăm dò Quỷ Cảnh cho tổ tiên chúng ta, rồi thực sự không còn xuất hiện nữa. Từ đời này sang đời khác, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm, nhưng chưa từng thấy lại người trong tu chân giới.”
“Gia gia ta vẫn thường nói, một người có thể tự do ra vào Vô Nhai Quỷ Cảnh, lại còn có thể cứu người từ trong đó trở ra, chắc chắn không thể đơn giản biến mất như vậy. Tất cả hẳn là đã được người sắp đặt sẵn. Người nhất định đang âm thầm dõi theo thế gian này, chỉ là chúng ta không thể nhìn thấy.”
Lôi Thừa Chí kể xong, lại có chút xấu hổ nhìn Sở Lạc: “Nghe có vẻ kỳ quặc nhỉ? Người khác cũng cho rằng ta đang bịa chuyện. Nhưng đây là những điều gia gia đã kể ta nghe. Nếu có bịa thì cũng là do gia gia bịa.”
“Gia gia ngươi không bịa.” Sở Lạc nói chắc như đinh đóng cột.
Lôi Thừa Chí kinh ngạc nhìn nàng: “Sở đạo hữu… ngươi tin lời ta nói sao?”
“Đương nhiên là tin,” Sở Lạc mỉm cười, “các ngươi có thể kiên trì giữ vững sứ mệnh đến tận bây giờ, điều đó chẳng dễ dàng gì. Tiên nhân áo trắng nhất định sẽ biết rõ trong lòng.”
Nàng đứng dậy, ánh mắt đảo qua những món đồ trên sạp vẫn chưa bán được cái nào, rồi hỏi: “Không phải các ngươi định thám hiểm Quỷ Cảnh mới à? Sao còn chưa đi?”
“Đám tu sĩ của các tiên môn thế gia còn chưa ra khỏi đó,” Lôi Thừa Chí thở dài, “bọn họ lo có yêu ma trà trộn vào, sẽ gây bất lợi cho đệ tử trong Quỷ Cảnh nên có người canh giữ bên ngoài. Họ còn phong tỏa cả một vùng phụ cận, chúng ta nhất thời không thể vào được.”
“Vừa hay nhân lúc này tích góp chút linh thạch và chuẩn bị thêm trang bị, để lỡ vào Quỷ Cảnh mà gặp chuyện khó giải quyết còn có cái dùng.”
Sở Lạc gật đầu: “Vừa hay dạo này ta cũng rảnh, coi như thực hiện nghĩa vụ của thành viên thứ 1567 của Lôi Đình tiểu đội, cùng các ngươi vào Quỷ Cảnh một chuyến.”
Lôi Thừa Chí gãi đầu, cười ngượng ngùng.
Lúc đầu hắn chỉ thấy Sở Lạc là tán tu bình thường, thế nên mới quen tay kéo nàng nhập đội.
Sau đó mới phát hiện — nàng là tán tu rất có tiền. Chỉ cần nhìn việc nàng có thể mua được vị trí tầng trung trong đại hội thủ tọa là đủ biết. Tuy nàng tính tình hòa nhã, không hề tỏ ra cao ngạo, nhưng với đám tán tu nghèo như bọn họ, vẫn khó tránh khỏi một chút khoảng cách. Bọn họ chỉ mong đừng làm liên lụy nàng là tốt rồi.
Thành viên Lôi Đình tiểu đội vừa đi về phía Quỷ Cảnh mới, vừa tranh thủ bày sạp bán đan dược, bùa chú, kiếm thêm chút linh thạch. Chỗ nghỉ chân tối nay là một quán trọ nhỏ cũ kỹ, mà đến nơi này cũng là vì Lôi Thừa Chí sợ làm Sở Lạc – “người có tiền” – chịu uất ức, nên cắn răng mới chịu chi ra số linh thạch đó.
Đêm xuống, sau một hồi nhập định tu luyện, Sở Lạc nhận được tin hồi âm của Lý Thúc Ngọc.
“Sư muội, chuyện muội muốn tra, e là lúc này không dò la được rồi.”
“Hồng Kiếm đạo nhân đã mang theo vị đệ tử mới thu kia tới Yêu vực, chuẩn bị giao chiến với Yêu Đế. Cùng đi còn có đại đệ tử Chu Mặc Du.”
Sở Lạc nhắn lại cho Lý Thúc Ngọc, lòng lại thêm phần nghi hoặc.
Nàng vốn chỉ muốn hỏi xem tình hình hiện tại của Trác Ngốc Ngốc thế nào, kết quả lại nghe được chuyện này. Hồng Kiếm đạo nhân tự mình đi thì thôi, lại còn dẫn cả hai đồ đệ theo?
Thích thể hiện quá nhỉ?
Có điều, lão đầu này tuy bụng dạ nhỏ nhen, nhưng thực lực thì không thể coi thường. Dám mang theo đệ tử yêu quý đi cùng, ắt hẳn là có đủ năng lực bảo vệ họ chu toàn.
Vài ngày sau, bọn họ đến được nơi Quỷ Cảnh mới xuất hiện — vùng ngoại ô hoang vu, hẻo lánh.
Phía ngoài vòng phong tỏa do các đệ tử tiên môn thiết lập, đã có không ít thương nhân nhanh chân đến chiếm chỗ, bày sạp bán đan dược, phù lục, thậm chí còn có vô số quán trọ dựng tạm để phục vụ đám tán tu ôm mộng phát tài mà kéo đến đây.
Dĩ nhiên, giống hệt như mấy chỗ thắng cảnh, giá cả ở đây đã bị đẩy lên đến mức khiến đám tán tu phải trợn trắng mắt, đau lòng muốn hộc máu.
Dù sao, ngoài những đệ tử tiên môn được vào trước, thì sau khi phong tỏa được gỡ bỏ, những tán tu này chính là nhóm đầu tiên có cơ hội tiến vào Quỷ Cảnh — mà ai vào trước thì càng dễ vớ được bảo vật, phần thắng tự nhiên cũng lớn hơn kẻ đến sau.
Vào những thời khắc như thế này, dốc sạch gia sản mua lấy một suất vào Quỷ Cảnh sớm, có lẽ chính là cơ hội đổi đời của một tán tu.
Mà lý do vì sao phải bỏ tiền ra mua suất tiến vào Quỷ Cảnh mới, thì phải kể đến tám vị Kim Đan tu sĩ đang ngồi gần đường phong tỏa kia, mặt mày hùng hổ, khí thế dọa người.
Trong mắt đám tán tu, tu sĩ Kim Đan kỳ chẳng khác gì đại năng Hóa Thần trong mắt đệ tử các đại tông môn — càng đừng nói lần này là tám người.
Chờ đến khi đệ tử các tiên môn và thế gia rút lui, nơi đây kẻ nắm quyền sinh sát chính là tám vị Kim Đan tán tu kia.
Chỉ cần bọn họ đứng chắn trước cửa vào Quỷ Cảnh, thì đừng mong ai len lỏi mà vào được.
Muốn vào thì phải bỏ tiền mua danh ngạch từ tay họ, mà danh ngạch này lại tính theo từng ngày: muốn sớm hơn một ngày, trả nhiều hơn một khoản linh thạch. Càng muốn vào sớm, giá càng cao ngất.
Tám tên Kim Đan tán tu này chính là dựa vào trò đó để làm giàu, trong giới tán tu cũng có chút tiếng tăm, tự xưng là “Bát Đại Hộ Pháp”, không ai dám dễ dàng đắc tội.
Với Lôi Đình tiểu đội không sống dựa vào việc trục lợi trong Quỷ Cảnh, thời điểm vào ra không quan trọng. Thế nhưng, khi tới gần rìa phong tỏa, Lôi Thừa Chí vẫn đi lên trước, đưa cho đám Hộ Pháp kia hơn chục viên linh thạch hạ phẩm.
Sở Lạc thấy thế, ánh mắt dõi theo bóng lưng Lôi Thừa Chí đang vừa nịnh nọt vừa dâng linh thạch, liền hỏi:
“Làm vậy là sao?”
Nghe nàng hỏi, nữ tu trong đội — Bách Xuyên Sơ Yên — giải thích:
“Tám tên Hộ Pháp đó nhận ra chúng ta. Trước kia, bọn ta thường không mua danh ngạch từ bọn họ mà chờ họ rút đi mới vào Quỷ Cảnh. Sau này bị bọn họ phát hiện, bắt đầu cố ý gây khó dễ.”
“Có mấy lần bị họ chắn lại không cho vào, đành phải móc sạch linh thạch trên người ra dâng mới đổi được một cái gật đầu. Về sau, để yên thân, đành chịu thiệt mà đưa sớm một ít.”
Sở Lạc lẩm bẩm: “Nghe vậy thì tám cái gọi là Hộ Pháp này cũng chẳng phải loại gì biết lý lẽ cho cam.”
Lúc này, ở chỗ Lôi Thừa Chí đang đứng, tám vị Kim Đan tán tu nhìn mấy viên linh thạch hắn dâng lên, ánh mắt không khỏi lướt về phía đội ngũ Lôi Đình tiểu đội.
Một người trong số đó nhướng mày: “Ủa, sao lần này thằng nhóc cao to kia không tới, lại thêm một tiểu nha đầu da non thịt mềm thế kia?”