“Ta có thể đưa ra một giả thuyết cho ngươi.” Lộc Hàn Tinh kiên nhẫn khuyên bảo Sở Lạc.
“Giả sử sư tôn của ngươi đến quận Giang Công xem ngươi tham gia đại tỷ thí chọn thủ tịch. Trong vòng sàng lọc đầu tiên có kẻ đạp ngươi một cước. Vậy thì tên đó… xong đời. Sư tôn của ngươi sẽ ra tay g.i.ế.c người. Lúc đó thể nào cũng có người đứng ra ngăn cản, người đó cũng xong đời nốt.”
“Nếu các đại chưởng môn không xử lý tốt tình hình, tạo ra hỗn loạn, dư luận sục sôi, mọi người hoặc bỏ chạy, hoặc… cùng xong đời.”
“Giả sử sư tôn ngươi nhịn được, chỉ đứng nhìn ngươi bị đánh. Nhưng cuối cùng ngươi không giành được ngôi thủ tịch đệ tử, nàng ấy không vui… thế là mọi người cũng vẫn xong đời.”
“Lại giả sử, tất cả những điều trên sư tôn ngươi đều nhịn được, nhưng ngươi dám chắc bà ấy sẽ nhớ mình đến đó để làm gì sao? Nếu nàng ấy quên mất, rồi coi tất cả mọi người ở đó là địch nhân… thôi, xác định đi.”
Sở Lạc nghe Lộc Hàn Tinh nói chuyện mà ngẩn cả người. Đúng lúc này, Tống Minh Việt bước lại.
“Lần này ta sẽ ghi lại toàn bộ quá trình đại tỷ thí, đến lúc đó ngươi có thể mang về cho Tịch Ninh xem. Những điều Hàn Tinh nói không sai. Hiện tại, chỉ khi ở trong Hoàng Tuyền Cốc nàng ấy mới có thể cảm thấy an tâm. Càng ra ngoài nhiều, tình trạng càng tệ. Gần đây nàng ấy có vẻ hay bị mất trí nhớ hơn rồi.”
“Phi thuyền đi Quyết Quốc đã chuẩn bị xong, mau kiểm tra lại xem mọi thứ đã sẵn sàng chưa. Lần đại tỷ thí này vừa bắt đầu, thân phận của ngươi cũng sẽ được phơi bày.”
Sở Lạc gật đầu.
Lần này, nàng nhất định phải đoạt ngôi thủ tịch, không thể để mất mặt dòng Thiên của Lăng Vân Tông.
Tô Kỳ Mộc, Thời Yến – những người này không khiến Sở Lạc quá bận tâm. Dù có thua dưới tay họ, nàng cũng không sinh tâm ma.
Chỉ có Sở Yên Nhiên.
Song sinh đồng căn, vận khí tương liên. Hiện tại, vận may vẫn nghiêng nhiều về phía nàng ta, còn Sở Lạc thì ít hơn. Không biết đến khi đối đầu trực tiếp, luồng vận khí này có sẽ âm thầm tác động hay không.
Nhưng bất kể thế nào, nàng… cũng nhất định phải thắng!
Trước khi lên phi thuyền, Sở Lạc lại nhận được một bức thư gửi từ phàm trần.
Người viết là Tạ Dữ Quy – đương kim hoàng đế Nghiệp Quốc.
Sau khi trụ vững qua giai đoạn thay đổi triều đại, Nghiệp Quốc còn phải chống chọi với sự xâm lược từ bên ngoài. Dưới sự dẫn dắt của Tạ Dữ Quy và nhóm đại thần, bọn họ đã xoay chuyển tình thế trong gang tấc, gần như tạo ra một kỳ tích trong lịch sử vương triều nhân gian.
Giờ đây, một năm đã trôi qua, Nghiệp Quốc đã vững vàng tồn tại, cũng không còn quốc gia nào dám dễ dàng xâm phạm lãnh thổ của họ nữa.
Trước tiên, họ đã kết thúc thời kỳ ăn thịt người, đảm bảo cho dân chúng nước Nghiệp không bị đói rét.
Tiếp theo, là khôi phục và kiến thiết. Lần này, Nghiệp Quốc cũng nhận được lời mời từ phía Quyết Quốc.
Tuy hoàng đế Quyết Quốc lần này có ý dò xét là chính, vẻ ngoài yên bình nhưng thực chất bên trong vẫn ẩn giấu sóng ngầm, thế nhưng chỉ cần tham dự, thì hắn có thể gặp lại Sở Lạc một lần nữa.
Văn phong của Tạ Dữ Quy nay không còn như trước, không còn cái vẻ u buồn đa sầu đa cảm, mà đã trở nên trầm ổn, đường hoàng, mang theo khí chất của một đế vương.
Nhưng nội dung bức thư chỉ có một ý:
Trung thu sắp đến rồi, ta mang ít bánh trung thu qua, tiểu tiên tử nếm thử nhé.
Sở Lạc cẩn thận cất bức thư đi, sau đó bước lên phi thuyền. Vài ngày sau, nàng đặt chân đến Giang Công quận.
Giang Công vốn đã là nơi phồn hoa, không cần xây thêm lầu gác mới, mà t trưng dụng vài tửu lâu lớn trong thành. Cả khu vực được trang hoàng lại, không có khí tức tiên gia như lần trước tổ chức tại Yến Linh Giản của Tĩnh Quốc, nơi này mang đậm hơi thở trần thế náo nhiệt.
Khi đến nơi thì trời vừa xế chiều, đèn trời lơ lửng bay giữa không trung, trên phố xá đông vui nhộn nhịp, hàng ngàn chiếc đèn sáng rực như ban ngày.
Sở Lạc rất nhanh đã gặp lại Tạ Dữ Quy. Hắn ăn mặc giản dị, khí chất trên người khác xưa, có vài phần uy nghiêm không giận mà uy của bậc đế vương.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Lạc, hắn vẫn là chàng thiếu niên thành tâm như thuở ban đầu.
Giữa con phố dài tấp nập xe ngựa người qua lại, tiếng rao hàng của các tiểu thương vang lên không dứt, mùi thơm của các món ăn tràn ngập khắp nơi. Tạ Dữ Quy vừa đi bên cạnh Sở Lạc, vừa kể cho nàng nghe những chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Nghiệp Quốc suốt một năm qua, vừa chăm chú ngắm nhìn chợ đêm phồn thịnh trước mắt.
“Bao giờ Nghiệp Quốc chúng ta cũng có thể phồn hoa như vậy thì tốt biết mấy.” Tạ Dữ Quy thở dài một câu.
“Ngươi chẳng phải vẫn đang nỗ lực vì mục tiêu ấy sao? À đúng rồi, để ta nói cho ngươi nghe tầm quan trọng của đạo quán.” Sở Lạc nói tiếp: “Trước đó xảy ra nạn yêu loạn, tuy yêu tộc đã rút khỏi Đông Vực, nhưng vẫn có khả năng còn một số yêu tộc chưa rời đi, chẳng qua đã ẩn mình hành động trong bóng tối.”
Nàng nhắc đến chuyện này, chủ yếu là nhớ đến những gì từng xảy ra tại Tinh Vân thành.
Yêu vực giờ đang rối loạn, có kẻ đang tiến hành thí nghiệm hoán đổi trái tim, còn yêu đế lại từng nói một câu đầy ẩn ý: “Kết cục sẽ không thay đổi.”
“Tiểu tiên tử cứ yên tâm, cuối năm nay chúng ta sẽ hoàn thành việc xây dựng đạo quán khắp nơi. Ít nhất mỗi huyện sẽ có một đạo quán. Trước đó ta còn đang nghĩ, phải tìm một thời điểm thích hợp để nhờ Lăng Vân Tông cử đệ tử đến Nghiệp Quốc trấn giữ, vì số lượng tu sĩ cần mời quả thật không ít.”
“Nhưng hôm nay tiểu tiên tử đã nhắc đến rồi, vậy ta liền hỏi thẳng luôn: Lăng Vân Tông liệu có đủ nhân lực không? Dù sao giờ các đạo quán trong cả nước ta đều mang danh Lăng Vân Quán đấy.”
“Phì, ha ha ha ——” Sở Lạc không nhịn được bật cười, “Sao có thể không đủ được chứ. Ta trở về sẽ báo lại với chưởng môn, chưởng môn mà nghe tin này chắc chắn cười đến không ngậm miệng nổi!”
Đang nói chuyện, Sở Lạc lại thấy phía trước có vài bóng người của đội Lôi Đình đang đi cùng nhau liền vỗ vai Tạ Dữ Quy, nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi làm quen với vài bằng hữu tán tu của ta.”
“Tiểu tiên tử quả nhiên giao thiệp rộng thật…” Tạ Dữ Quy thì thầm, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Không biết tiểu tiên tử có… bằng hữu là yêu tộc không nhỉ?
Trong Lăng Vân Quán ở Tinh Vân thành, Tô Uyển đang ngồi trong sân hấp thụ nguyệt hoa tu luyện, bỗng hắt hơi một cái. Nàng mở mắt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn treo cao trên không trung, khóe môi khẽ cong lên.
“Phải tranh thủ chứ, hiếm khi có lúc nguyệt hoa thịnh thế thế này.”
Vừa dứt lời, trong mắt lại hiện lên chút ý cười bất đắc dĩ. Ngày trước ở Động Dệt Nguyệt, toàn là bị phụ mẫu ép tu luyện, còn bây giờ thì…
“Tô cô nương, cô còn đang tu luyện sao?” Một tiểu đạo sĩ phàm nhân vừa ngáp vừa đi tới, “Sư huynh sư tỷ mai sẽ lên đường đến Quyết Quốc để xem đại tỷ thí chọn thủ tịch đó, bảo ta đến hỏi cô có muốn đi không.”
“Ta cũng được đi à?” Mắt Tô Uyển sáng lên.
“Tất nhiên rồi, sư huynh sư tỷ đều nói suốt một năm nay cô giúp đạo quán rất nhiều, cô đã là một phần của Lăng Vân Quán chúng ta rồi.”
Tô Uyển gật đầu liên tục: “Được, mai ta đi cùng mọi người.”
Sáng sớm hôm sau, đúng thời gian dự định, Sở Lạc kết thúc tọa thiền. Trong phòng vẫn còn những chiếc bánh trung thu đủ vị mà Tạ Dữ Quy đã tặng, nàng chọn vài chiếc mang theo bên người. Tuy không rõ con nhện kia có ăn bánh trung thu không, nhưng thôi, xem như lễ vật ra mắt vậy.
Đệ tử Lăng Vân Tông đóng tại đạo quán đều nghỉ ở tửu lâu do Lăng Vân Tông trưng dụng. Còn Tô Uyển – một yêu quái giữa đám đạo sĩ trở nên lạc lõng, nàng cảm thấy hơi sợ.
Khi nàng đang rụt rè đứng giữa đại sảnh chờ người đến sắp xếp phòng cho mình, một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên từ phía sau.
“Ăn bánh trung thu không?”