Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chống thương nghênh địch, đồng thời Sở Lạc còn phải phân tâm ngăn cản yêu khí trong bụng Thôn Nguyệt. Việc này người thường không thể làm nổi, nhưng từ trước khi quyết định luyện chế tơ điều khiển khôi lỗi, nàng đã bắt đầu tiếp xúc với thuật khôi lỗi rồi.

Khi điều khiển khôi lỗi, bản thể cũng có thể lâm vào nguy hiểm, bởi vậy điểm mấu chốt nhất khi mới nhập môn chính là một tâm hai việc. Sở Lạc từng khổ công rèn luyện, giờ cũng có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng ít nhất một bên phải sớm kết thúc.

Nữ tử kia lúc này không còn cố ý dùng đấu lạp che mặt nữa, nhạy bén nhận ra động tác của Sở Lạc đã chậm hơn lần trước, ánh mắt liền hiện ý cười.

“Ngươi phân tâm, là sẽ thua đấy.”

Nói xong liền gia tăng thế công, Sở Lạc chỉ có thể phòng thủ, bị ép lui từng bước.

Thỉnh thoảng Tô Uyển chen vào giúp một tay, nhưng lại chẳng thể đến gần nữ tử kia. Không biết vì sao, nữ tử ấy tựa như rất am hiểu chiêu thức của nàng  vậy.

Cùng lúc đó, bên trong bụng Thôn Nguyệt, thấy Sở Lạc cũng dần chậm lại, Việt Kim lập tức đẩy nhanh tốc độ.

Dù cả hai bên đều đã đến mức khó lòng chống đỡ, nhưng Sở Lạc vẫn giữ vững thế trận, may thay Việt Kim e ngại làm tổn thương Thôn Nguyệt nên không dám đưa thêm yêu khí vào.

Theo độ sâu của hố đất dần gia tăng, nỗi đau của Thôn Nguyệt cũng càng dữ dội. Gương mặt nhỏ bé đã bị m.á.u tươi nhuộm đầy, hắn khát khao giải thoát khỏi cơn đau đớn này, cuối cùng đôi mắt đỏ lòm như huyết động hướng về phía người thân cận nhất bên mình.

 

“Phụ thân… phụ thân…”

“Ta đây, Ta đây, bảo nhi à, con thấy đỡ chút nào chưa? Việt Kim đại nhân có giúp được gì không?”

“Phụ thân…”

Thôn Nguyệt vẫn lẩm bẩm không ngừng.

Thấy vậy, Dịch Anh Thâm cũng không nhịn được tiến lên vài bước.

Chớp mắt, y nhìn thấy hai hàng răng nanh sắc bén đang há to, lao thẳng vào đỉnh đầu mình mà nuốt trọn——

Khi Dịch Anh Thâm kinh hoàng xuất hiện trong không gian này, trên không trung vang lên tiếng của Việt Kim.

“Dịch Anh Thâm, còn không mau giúp con trai ngươi đối phó với bọn chúng!”

Dịch Anh Thâm  đang định hỏi rằng sau khi tiến vào nơi này liệu có thể thoát ra được nữa không, chợt xoay người lại đã thấy một gương mặt quen thuộc nối tiếp một gương mặt khác đang chăm chú nhìn mình.

Đi đầu chính là lão tổ của Dịch gia, trong cặp mắt già nua đầy phẫn nộ.

“Dịch gia ta lại sinh ra ngươi – thứ nghịch tử thông đồng với yêu tộc như vậy, thật là bất hạnh cho gia môn! Hôm nay không trừ kẻ này, chỉ sợ tổ tiên trách tội!”

Trong lòng Dịch Anh Thâm khựng lại, song lại nhận ra linh lực của bản thân không hề bị hạn chế, liền cười phá lên.

“Gia môn bất hạnh? Rõ ràng là các ngươi sinh ra mấy kẻ tư chất bình bình, mới là bất hạnh của Dịch gia! Chỉ cần sinh ra ở Dịch gia, thì đệ tử chi thứ dù thiên phú thế nào cũng không có ngày ngóc đầu dậy! Một lũ cổ hủ ngoan cố như các ngươi, đã dám đè ép chi thứ, thì nên biết có ngày hôm nay!”

Càng nói càng giận, Dịch Anh Thâm lập tức tế ra linh khí, xông thẳng vào đám người.

Có thêm y gia nhập, cục diện với Sở Lạc càng thêm bất lợi.

Nàng buộc phải phân ra nhiều thần thức hơn để duy trì Kim Giáp Lực Sĩ, mà bên dưới nước liền xuất hiện vài chỗ sơ hở liền bị móng nhọn của con nhện tinh cắt trúng tay và cổ, m.á.u tươi loang ra trong nước.

Linh cảm thấy nguy, Tô Uyển càng thêm sốt ruột.

“Tiểu đạo sĩ này không phải sắp thua rồi chứ… nàng chẳng lẽ lại bị con nhện kia g.i.ế.c sao?  Lúc trước ở Lăng Vân Quán, nàng không bỏ lại ta, bây giờ nếu ta vứt nàng một mình mà chạy, thì còn gì là yêu tốt…

 

Chỗ này dù có sơ sẩy, thân thể bị thương cũng không hề gì, vì nàng hồi phục nhanh. Nhưng nếu Kim Giáp Lực Sĩ trong bụng Thôn Nguyệt biến mất, thì nàng, cũng như những tu sĩ bị nuốt vào bụng kia, sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Việt Kim cũng đã tính đến điểm này, thấy Sở Lạc đưa ra lựa chọn ấy, liền dốc toàn lực yêu khí.

Ngay phía trên đầu Kim Giáp Lực Sĩ, một cánh tay m.á.u thứ ba đột xuất hiện, như sấm sét giáng thẳng xuống!

“Ầm——”

Một tiếng nổ long trời, bàn tay m.á.u kia vừa chạm đến thì bị rìu của lực sĩ cản lại, mắt của nó ánh lên hào quang chói lọi. Mà Sở Lạc trên vai phải của nó, cũng giữ nguyên động tác đỡ đòn, thân ảnh lại rõ ràng hơn so với trước đó rất nhiều.

Khoảnh khắc ấy, nàng đã dồn gần như toàn bộ thần thức sang bên này!

Tuy rằng cản được một kích kia của Việt Kim, nhưng ở một bên khác, con nhện tinh thấy động tác của Sở Lạc chậm hẳn lại, sao có thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, thân hình nó lao đến, móng nhọn đ.â.m thẳng về phía Sở Lạc!

“Tiểu đạo sĩ! Mau tránh ra!”

Tô Uyển hét lớn một tiếng, chỉ thấy không xa phía trước, ánh mắt Sở Lạc đờ đẫn, thân hình vẫn giữ nguyên lộ tuyến ban đầu.

Tô Uyển lại nhìn về phía nữ tử kia, chẳng hiểu sao, lại nhớ tới hôm đó, nữ nhân nọ dù che mặt bằng tấm sa đen, nhưng vẫn dùng giọng điệu quen thuộc vô cùng gọi nàng một tiếng “ Uyển Uyển”.

Ý niệm xoay chuyển trong đầu, Tô Uyển  vận toàn bộ yêu khí, lao thẳng tới trước mặt Sở Lạc.

 

Phụt…

Móng nhọn đ.â.m sâu vào thân thể  của Tô Uyển, m.á.u tươi loang ra trong làn nước, nữ tử kia bỗng  mắt hiện lên một thoáng ngẩn ngơ.

A tỷ…

Tô Uyển chăm chú nhìn vào ánh mắt của nữ tử trước mặt, lòng nàng dâng lên một nỗi xúc động khó gọi thành lời, ý niệm chôn sâu trong đáy lòng phút chốc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Ngươi là a tỷ của ta, đúng không?” Ánh mắt nàng khẽ dời xuống vị trí giữa n.g.ự.c đối phương, giọng nói nghẹn ngào, “Là bọn chúng dùng cấm thuật, cưỡng đoạt tâm mạch của tỷ, rồi phong nhập vào thân xác này sao?”

Không rõ vì sao, toàn thân nữ tử kia chợt run lên, những đường khâu kín trên khuôn mặt và thân thể như bị một luồng linh lực xé rách, từng sợi từng sợi bung ra, trông hệt như một con búp bê tơi tả, sắp rơi vào hủy diệt.

“Ta không phải… ta không biết ngươi là ai! Tránh ra!”

Mũ giáp sắc bén trong tay nhện tinh quét ngang, quẫy động trong huyết nhục của Tô Uyển, song kỳ thực, chiêu ấy dừng lại giữa chừng, vết thương tuy rỉ máu, lại không hề sâu – nàng không hạ thủ được.

Tô Uyển sắc mặt tái nhợt, vậy mà vẫn cố rướn người, chậm rãi tiến gần hơn về phía đối phương, từng bước, từng bước một, đầy cố chấp.

“Tỷ chính là a tỷ của ta… Chỉ có a tỷ mới gọi ta là Uyển Uyển. Bọn họ… rốt cuộc đã làm gì tỷ? Tỷ ơi, sao tỷ lại biến thành bộ dạng này, sao ngay cả ta mà cũng không nhận ra nữa…”

Nữ tử kia khẽ thu tay lại. Do đường khâu nứt toác, vài mảnh da thịt mục nát rơi xuống trong làn nước đỏ lòm. Cả thân thể nó run rẩy, chẳng phải vì đau đớn nơi thân xác, mà là bởi cơn nhói buốt nơi tâm mạch, như có hàng vạn châm kim chọc vào một trái tim đã từng là người.

Để giữ lại chút lý trí cuối cùng, nàng nghiến răng lấy ra nhân huyết thế thân, nhưng lần này căn bản không kịp thi triển, trường thương Phá Chiều đã bay xẹt tới từ một bên, Sở Lạc – hai mắt đã khôi phục sự tỉnh táo – điều khiển trường thương c.h.é.m thẳng vào bàn tay đang cầm thế thân của nữ tử.

Nữ tử bừng tỉnh, sắc mặt biến đổi, vội vươn tay kia chộp lấy, nhưng Sở Lạc đã nhanh hơn một bước giành được nhân huyết thế thân, thu lại vào vòng tay vàng.

Nữ tử giận dữ trừng mắt nhìn Sở Lạc, lại lần nữa lao đến.

"Ngươi và muội muội ngươi cũng đã bảy năm không gặp, chẳng lẽ không muốn biết nàng sống ra sao trong bảy năm ấy sao?"

Nàng sững sờ đứng lặng tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK