Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai nha~” Hoa đán lập tức kéo tay Lão đán: “Không có Vương thượng giúp đỡ, chúng ta không đánh lại người đàn bà đó đâu~”

“Sợ gì chứ,” giọng khàn khàn của Lão đán mang theo vài phần kiêu ngạo: “Trong bộ bóng da đưa cho bọn chúng, ta đã âm thầm giở vài thủ đoạn. Chỉ cần hai tỷ đệ họ xuất hiện, thì đừng hòng trốn thoát!”

Bên kia, Phong Vi Chi đang nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ sơn đen trước mặt, vẫn không hề có động tĩnh. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.

“Tiểu thúc, người của chúng ta đều đã đến, phải đến phủ  Điền gia rồi.”

Phong Vi Chi trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn không thu hộp gỗ kia lại, mà trực tiếp cầm theo nó ra khỏi phòng.

Hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng thoát ra...

Bụng to như cái thúng, cổ họng nhỏ như cây kim — ở Quỷ Đạo, thường xuyên có thể thấy những kẻ trông như vậy.

Sở Lạc không biết dung mạo đệ tử Phong gia ra sao, lần này đành phải trông cậy vào Phong Dự Mạc để nhận diện.

Cảnh vật nơi đây thoạt nhìn rất giống nhân gian, các quỷ đói cư ngụ rải rác khắp nơi, đi về hướng Bắc là Nhân Gian Đạo, tại đó vẫn có thể thấy lác đác vài con quỷ đói.

Trong hàng vạn sinh linh hữu tình này mà tìm một người, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Hơn nữa, hóa thân dục niệm của giới này dường như khác với những gì nàng từng gặp trước đó — nó có vẻ chẳng hứng thú gì với việc đến gặp nàng.

Vì vậy, dù đã tìm kiếm suốt một thời gian dài, nàng vẫn chưa thể tìm ra đệ tử Phong gia kia.

“Đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây rồi,” giữa hoang dã, Phong Dự Mạc nhìn về phía bầy quỷ đói có ngoại chướng ở đằng xa, nói: “Ta sẽ ở lại đây tiếp tục tìm từng người một. Sở đạo hữu, cô hãy lên Thiên giới trước đi, tìm cách rời khỏi chốn này.”

Sở Lạc lắc đầu: “Nỗi khổ của quỷ đói tuy không bằng Địa Ngục Đạo, nhưng trí tuệ của chúng vẫn cao hơn loài súc sinh. Để ngươi ở lại đây một mình, lỡ bị chúng lừa gạt thì sao?”

“Nhưng mà Sở đạo hữu,” Tằng Mục cũng lên tiếng nói: “Nếu vì vậy mà trì hoãn việc quan trọng của ngươi thì sao? Ngươi cứ yên tâm, có ta ở lại cùng Phong đạo hữu, lỡ có chuyện gì thì hai người chúng ta cũng có thể bàn bạc đối sách.”

Nghe hắn nói vậy, Sở Lạc hơi nhướng mày: “Ngươi à? Ở lại cùng hắn?”

“Đúng vậy,” Tằng Mục mỉm cười gật đầu: “Thêm một người, cũng thêm một phần lực lượng mà.”

Thấy thế, Sở Lạc bật cười: “Được, vậy ta sẽ tìm cách quay lại thiên giới trước, rồi sẽ nghĩ cách truyền tin để chỉ lối thoát khỏi không gian này cho các ngươi. Khi tìm được người, cứ rời đi là được.”

Cáo biệt xong, Sở Lạc quay về phía nhân gian mà đi.

Phong Dự Mạc thì dẫn theo Tằng Mục, hướng về phía bầy ngạ quỷ có dị tướng bên ngoài.

Ánh nắng ấm áp chói chang, thế nhưng đám ngạ quỷ kia lại run rẩy vì lạnh. Đầu và bụng chúng to như thúng, nhưng đôi chân thì gầy guộc như cành củi khô, tựa hồ sắp gãy rời, mê mê man man tiếp tục dò tìm thức ăn khắp nơi.

Càng đến gần, Phong Dự Mạc  bước chân nhẹ lại, đồng thời thu liễm toàn bộ khí tức.

“Cẩn thận, đừng kinh động đến bọn chúng,” Phong Dự Mạc nói với Tằng Mục: “Đám ngạ quỷ này rất có thể sẽ coi chúng ta là thức ăn, rồi nhào tới công kích.”

Nghe vậy, Tằng Mục  nghiêm túc gật đầu. Chờ tới khi có thể trông rõ diện mạo từng con, Phong Dự Mạc dừng lại, bắt đầu cẩn thận quan sát từng tên một.

Một lúc sau, khi đám ngạ quỷ kia sắp đi xa, hắn  xác nhận trong số đó không có người của Phong gia, vừa định rời đi, thì bên cạnh bỗng vang lên một tiếng kêu khe khẽ.

“Ái da ——” Tằng Mục bị thứ gì đó vấp phải, ngã lăn ra đất. Âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ khiến đám ngạ quỷ kia  chú ý đến.

Phong Dự Mạc cau mày, truyền âm quát khẽ: “Ngươi làm gì vậy?”

Nghe vậy, Tằng Mục rụt rè chỉ về phía cái đầu lâu vừa khiến hắn vấp ngã.

Phong Dự Mạc liếc nhìn đám ngạ quỷ đang phát cuồng xông tới, cũng chẳng còn tâm trí trách móc gì nữa, lập tức nói: “Chạy trước đã!”

 

Đám ngạ quỷ bị kinh động,  gây ra náo động cực lớn, suốt dọc đường lại có thêm nhiều ngạ quỷ khác nhập bọn, cùng lao vào truy đuổi, khiến hai người phải bôn ba tứ tán khắp nơi.

Không rõ đã chạy bao lâu, cuối cùng họ cũng trốn vào được một căn nhà dân bỏ hoang, tạm thời thoát khỏi sự truy sát của đám ngạ quỷ kia.

“Nguy thật, nguy thật…” Tằng Mục vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Phong Dự Mạc thì dùng thần thức quan sát đám ngạ quỷ đang lởn vởn bên ngoài ngôi nhà, bất đắc dĩ nói: “Chỉ e tạm thời chưa ra ngoài được, nhưng cũng không thể ở lại đây lâu.”

Tằng Mục nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Phong Dự Mạc liếc hắn một cái.

“Chẳng lẽ ngươi không nhận ra, bọn ngạ quỷ kia chỉ dám quanh quẩn bên ngoài, mà không dám bước vào trong hay sao? Rất có thể nơi này ẩn chứa thứ gì đó khiến chúng kiêng dè.”

“A!” Tằng Mục giật mình kêu lên: “Vậy chúng ta phải mau rời khỏi đây mới được!”

Phong Dự Mạc trầm ngâm chốc lát: “Chờ thời cơ đã.”

Vừa dứt lời, hắn liền thấy vẻ mặt Tằng Mục lộ vẻ kinh hoảng, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, liền cau mày: “Lại sao nữa?”

“Ở… ở ngoài kia, có, có…”

Phong Dự Mạcnghi hoặc nhìn theo ánh mắt hắn: “Có gì?”

“Có…” Tằng Mục chẳng hay từ khi nào đã lặng lẽ đứng phía sau Phong Dự Mạc, chậm rãi đưa ra bộ móng vuốt và hàm răng sắc nhọn, cười khúc khích: “Khì khì~”

“Chà~” Ngoài ô cửa sổ trống rỗng, đột ngột hiện lên thân ảnh của Sở Lạc.

Cùng lúc đó, móng vuốt của “Tằng Mục” giáng xuống, nhưng lại bị kiếm của Phong Dự Mạc – vốn đã có đề phòng – ngăn chặn.

Sở Lạc vẫy tay với Phong Dự Mạc, sau đó đưa mắt nhìn về phía kẻ đang đứng phía sau hắn – kẻ mang dáng vẻ Tằng Mục, lúc này khuôn mặt nó hiện lên vẻ không tin được.

“Chào ngươi, Ngốc Chỉ Liên.”

Lời vừa dứt, chưa đợi Phong Dự Mạc phản công, “Tằng Mục” đã nhanh chóng lui về sau, từ trong thân thể hắn bước ra một nữ tử.

“Ngươi cố ý dẫn dụ ta, ta đâu có ngu ngốc như cái tên khờ khạo kia,” nàng lui về phía bàn ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay chống cằm, cười nói: “Ta tên là Tham Cuồng Liên. Thần nữ điện hạ làm sao phát hiện được ta vậy?”

Tằng Mục lúc này như từ cơn mộng choàng tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh, vẻ mặt mờ mịt: “Ta… sao lại ở đây? Đây là đâu vậy?”

“Giới Quỷ Đạo,” Sở Lạc nhảy qua cửa sổ vào trong, nhìn về phía Tằng Mục: “Bây giờ ta phải lên Thiên giới tìm cách rời khỏi nơi này, ngươi muốn đi cùng ta, hay là ở lại đây cùng Phong đạo hữu tiếp tục tìm người?”

 

Vừa dứt lời, Tằng Mục đã vội vàng chạy đến bên Sở Lạc: “Chuyện đó… Sở đạo hữu, ngươi xem ta ở lại đây cũng chẳng giúp được gì, còn có thể trở thành gánh nặng nữa, hay là đưa ta ra ngoài trước đi…”

Nghe xong, Sở Lạc liền quay sang nhìn Tham Cuồng Liên: “Giờ thì đã rõ chưa?”

“Vậy thì không còn thú vị nữa rồi,” Tham Cuồng Liên lườm Tằng Mục một cái đầy trách móc, sau đó quay sang nhìn Phong Dự Mạc, che miệng cười khúc khích: “Sớm biết vậy thì đã nhập vào thân ngươi rồi.”

“Bớt nói nhảm đi, người đâu?” Phong Dự Mạc thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng.

Hắn cũng chỉ bắt đầu sinh nghi Tằng Mục từ lúc Sở Lạc rời đi mà kín đáo ra hiệu, sau đó mới phát hiện gã quả thật có vấn đề.

Chỉ thấy Tham Cuồng Liên giơ tay chỉ vào hắn: “Ngươi, đồ phế vật của Địa Ngục đạo mà cũng đòi hỏi ta trả lời? Ta chẳng buồn nói cho ngươi biết!”

Nghe vậy, sắc mặt Phong Dự Mạc chợt trầm xuống.

Tham Cuồng Liên lại khanh khách cười: “Ta chỉ muốn nghe chính miệng Thần Nữ điện hạ hỏi cơ~”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK