“Bao năm nay, thứ mà phụ thân con một mực muốn có chính là vật này—tinh huyết của Bạch Trạch. Nó không chỉ là một bùa hộ thân có thể trừ tà tránh ma, mà còn là biểu tượng cho thân phận và quyền uy của gia tộc chúng ta.”
“Những lão già trong tộc thường ngày hành sự theo ý mình, lời của gia chủ họ không nghe, nhưng nếu là người sở hữu tinh huyết Bạch Trạch lên tiếng, họ sẽ nghiêm túc lắng nghe. Bởi lẽ, bí pháp nuôi dưỡng linh thú của nhà họ Điền ta là do tổ tiên lĩnh ngộ ra từ tinh huyết ấy.”
“Nếu muốn bồi dưỡng được linh thú có thiên phú mạnh nhất, thì càng không thể thiếu sự phụ trợ của tinh huyết Bạch Trạch.”
Nghe bà nói vậy, Điền Tâm Cầm càng thêm thận trọng khi cầm lấy khối ngọc trong tay.
“Nhưng tổ mẫu, nếu phụ thân muốn có nó, vì sao lại truyền cho con?”
“Đứa ngốc này.” Phương lão phu nhân thở dài, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn nàng. “Phụ thân con... đã thay đổi rồi.”
Điền Tâm Cầm im lặng thật lâu, mới khẽ nói: “Tổ mẫu đã thử rất nhiều cách để kiểm tra thân phận của phụ thân, đều không có gì bất thường. Chẳng qua chỉ là hai năm trước xảy ra một vụ tai tiếng, phụ thân bị Sở Yên Nhiên mê hoặc nên tính tình thay đổi một thời gian. Sau đó người lại trở lại bình thường mà...”
“Ta sao lại không biết những điều ấy? Hắn quả thật vẫn là hắn, vẫn đối xử với con như xưa. Nhưng qua bao lâu như vậy, chỉ nhìn từ những điều nhỏ nhặt, ta cũng có thể thấy rõ: phụ thân con... đã không còn thật lòng thương con nữa rồi.”
Lời vừa dứt, dù trong lòng Điền Tâm Cầm đã mơ hồ cảm nhận được điều này, nhưng lúc này vẫn theo bản năng lắc đầu.
“Tổ mẫu nói bậy, phụ thân thương con nhất mà!”
Phương lão phu nhân cúi đầu thở dài.
“Ta cũng mong là ta đoán sai. Nhưng ta không thể yên tâm được. Ban đầu, tinh huyết Bạch Trạch vốn định truyền lại cho phụ thân con. Nhưng nếu những thay đổi ấy là thật, sau này nếu ta không còn nữa, tôn nữ ngoan của ta trong Điền gia không còn người chống lưng, ắt sẽ bị người ta bắt nạt.”
“Nhưng nếu có tinh huyết này bên mình, cho dù phụ thân con không thương con nữa, thì trong nhà họ Điền, vẫn còn những trưởng lão sẽ đứng ra bảo vệ con. Ta phải tính sẵn đường lui cho con...”
“Tổ mẫu lại nói bậy, sao người có thể không còn được chứ!” Mắt Điền Tâm Cầm đỏ lên trong thoáng chốc.
Thấy thế, Phương lão phu nhận vội cười, xoa đầu nàng: “Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi mà.”
—
Ba ngày sau, giữa vùng núi hoang vu, Hàn Trần nhìn người vẫn đang bám theo phía sau, nghiến răng đầy căm ghét.
“Ai cho nàng lá gan này? Còn chưa chịu buông tha sao!”
Lúc này, Sở Lạc ở phía sau đã kiệt sức đến mức thở không ra hơi.
Suốt ba ngày ba đêm truy đuổi, thể nào cũng đến giới hạn.
Huống chi, đại thọ của lão phu nhân sắp đến, Hàn Trần nếu còn quay lại tìm ông lão làm rối bóng thì cũng đã quá muộn. Hơn nữa, nếu gia chủ Điền gia biến mất ba ngày trước thọ yến của mẫu thân, át sẽ khiến người đời sinh nghi. Hắn bây giờ nên quay về mới phải.
Nghĩ đến đây, Sở Lạc mới thở phào, định nằm xuống đất nghỉ ngơi.
Chưa bao lâu, một bóng đen từ trên đầu bao phủ xuống. Nàng mở mắt ra, liền thấy gương mặt bị che trong mũ trùm của Hàn Trần.
“Không biết tự lượng sức!” Hắn hừ lạnh một tiếng, giây tiếp theo liền rút kiếm ra, c.h.é.m xuống đầu Sở Lạc.
Xử lý xong, hắn không nán lại, lập tức phi thân về phía Hách Thú Thành.
Sau khi khí tức hắn hoàn toàn biến mất, “thi thể” trên đất liền tự động lành lại.
Sở Lạc xoay người, tiếp tục nằm nghỉ.
—
Bên kia, sau khi tiến vào Hách Thú Thành, Hàn Trần không lập tức trở về Điền gia, mà đi thẳng tới căn nhà gỗ nơi ông thợ làm rối bóng cư ngụ.
“Lão Ngô, đồ ta cần làm xong chưa?”
Ô cửa sổ hẹp mở ra, một chiếc hộp được đẩy ra.
Hàn Trần mở ra xem xét cẩn thận, sau đó đặt chiếc nhẫn trữ vật đầy linh thạch xuống, quay người rời đi.
Chỉ một lát sau khi hắn rời khỏi, trong nhà gỗ vang lên tiếng rối da người phát ra âm thanh rì rầm:
“Ái chà~ ngươi mau giữ chặt lấy~ đừng làm ta rớt xuống~”
“Hai ngươi lại nặng hơn rồi~”
“Mau lên nào~ ta muốn da của bọn họ~”
“Khi nào mới đến lượt ta đứng trên cùng đây~”
Một lúc sau, kẻ khoác áo choàng như bao tải lại lảo đảo bước ra từ trong nhà, khập khiễng bám theo Hàn Trần rời đi.
Đợi hai người đi xa, Phong Vi Chi cũng lặng lẽ hiện thân từ trong bóng tối.
Hắn thả một khối linh thạch thượng phẩm vào rãnh đá, tà khí tím sẫm tan biến, hắn lập tức tiến đến căn nhà gỗ phía trước.
Vừa đẩy cửa, mùi m.á.u thối rữa ập vào mặt. Trong căn nhà gỗ đơn sơ là đầy rẫy vết máu, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền thấy chiếc hộp gỗ sơn đen bị vứt ở góc.
Tay kết kiếm quyết, một đạo phù chú màu xanh hiện lên, hắn đánh vào hộp gỗ ấy.
Cách một tiếng, nắp hộp đóng sập lại, phù văn hiện ra trên bề mặt.
Bên trong phát ra hai tiếng “thùm thùm” như có thứ gì đang đập vào nắp hộp, nhưng chỉ chốc lát sau, phù văn xanh sáng rực lên, mạnh mẽ ép chặt xuống. Một tiếng thét thảm thiết của phụ nữ vang lên, rồi im bặt.
Hộp gỗ đen bay về phía Phong Vi Chi, hắn lật tay thu hộp vào trong, thấy trong phòng không còn gì đáng giá nữa, bèn rời khỏi nơi này.
—
Sở Lạc nghỉ ngơi đủ, liền quay lại Hách Thú Thành. Khi đến nơi thì trời đã tối. Nàng vừa định bước vào từ cổng thành, lại dừng lại.
Chờ rất lâu, rốt cuộc cũng thấy một nhóm đệ tử mặc đạo phục của Linh Thú Tông từ trong thành đi ra, vừa đi vừa ngó nghiêng.
“Chẳng phải trên kia nói là nàng ta c.h.ế.t rồi sao? Vậy mà Sở sư tỷ vẫn bắt chúng ta tuần tra ở đây?”
Có người khẽ thì thầm.
“Không biết nữa, chắc Sở sư tỷ cẩn thận thôi. Dù gì cũng chỉ vài ngày thôi mà.”
“Không đúng, ta nhớ Sở sư tỷ có nói rằng... người kia căn bản chưa chết.”
“Sao có thể chứ? Trên kia tự tay g.i.ế.c rồi, chẳng lẽ lại đi tin cảm giác vô căn cứ của sư tỷ sao?”
Thấy đám đệ tử Linh Thú Tông ấy, Sở Lạc vội tìm chỗ ẩn mình kỹ hơn.
Quả nhiên, Hàn Nguyệt đã ra lệnh bắt nàng rồi.
Lúc nàng nhìn về Hách Thú Thành lần nữa, mơ hồ cảm giác có một kết giới vô hình đang bao phủ toàn thành. Nhưng người ra vào cổng thành lại không bị ngăn cản.
Vậy thì kết giới này, có khả năng là được dựng lên chỉ để nhằm vào một mình nàng.
Lần này, muốn vào thành, e là vô cùng khó khăn.
Ngay lúc nàng đang cân nhắc cách đột nhập, một thân ảnh quen thuộc từ trong thành bước ra — chính là Phong Vi Chi.
Phân bộ của Phong Hành Cục gần đây đặt tại huyện kế bên Hách Thú Thành, nhìn hướng đi của hắn, dường như là đang tới đó.
“Chẳng lẽ hắn đã giải quyết xong chuyện của mình rồi?” Sở Lạc suy nghĩ, rồi lặng lẽ bám theo.
Tới gần Phong Hành Cục, Phong Vi Chi đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào phía sau.
“Phong mỗ hôm nay ở trong Hách Thú thành có nghe được một vài tin tức, nói rằng Sở đạo hữu đã bị sát hại. Ban đầu còn không dám tin, nhưng nay xem ra, hoàn toàn là tin đồn thất thiệt.”
Nghe hắn nói vậy, Sở Lạc cũng từ chỗ ẩn thân bước ra.