Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi gửi hình ảnh những ký hiệu kỳ dị kia đi, đối phương mãi vẫn chưa hồi âm, Sở Lạc chỉ tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Vừa bước vào thành Tinh Vân, Sở Lạc  đi thẳng về phía phủ  Dịch gia – đến lúc này chắc dải tơ khôi lỗi mà nàng nhờ luyện đã được hoàn thành rồi.

Ban ngày, cổng lớn của nhà họ Dịch thường khép kín, nhưng khi Sở Lạc vừa đến nơi, cánh cổng lại tự mở ra từ bên trong.

“Các hạ là…”

Người đứng gác trước cửa là một đệ tử xa lạ của nhà họ Dịch, dường như chưa từng gặp Sở Lạc bao giờ.

“Ta tới lấy linh khí. Người luyện chế linh khí cho ta là… gia chủ Dịch gia.”

Sở Lạc ngẫm nghĩ một chút. Nếu trực tiếp nói là lão tổ nhà họ Dịch, e là đối phương sẽ không tin.

“Các hạ chờ một chút, để ta vào bẩm báo.”

Một lúc sau, đệ tử họ Dịch quay lại, đưa Sở Lạc vào trong rồi lại đóng chặt cổng lớn.

Âm thanh trầm nặng của cánh cổng vang vọng một lúc rồi dần lặng đi, thì bất ngờ, trên bức tường viện có vô số con mắt đỏ lòm đồng loạt mở ra.

Những con mắt đỏ như m.á.u ấy đảo qua đảo lại, cuối cùng tất cả đều nhìn chằm chằm về phía Sở Lạc.

Cảm giác bị theo dõi quen thuộc lại ập đến, Sở Lạc bỗng quay đầu nhìn ra sau.

Toàn bộ con mắt trong cùng một khoảnh khắc khép lại, bức tường yên tĩnh như chưa từng có điều gì bất thường xảy ra.

“Đạo hữu, có chuyện gì sao?” Đệ tử  Dịch gia nhìn nàng đầy nghi hoặc.

Nghe vậy, Sở Lạc trầm mặc chốc lát, rồi hỏi: “Lần trước ta đến, ban ngày Dịch gia vẫn còn mở cửa đón khách. Gần đây xảy ra chuyện gì sao? Sao lại đóng cổng?”

“Gần đây Dịch gia quả có chút biến cố, hiện đang xử lý. Đạo hữu không cần lo lắng, linh khí ngài nhờ chúng ta luyện chắc chắn sẽ giao tận tay.”

Gã đệ tử không nói thêm gì nữa, hiển nhiên không muốn để lộ quá nhiều.

Cũng được, lát nữa gặp được gia chủ sẽ hỏi kỹ hơn.

Nhưng khi Sở Lạc thấy “gia chủ” kia, nàng bỗng khựng người lại.

Dịch Anh Thâm tươi cười bước tới: “Khiến Sở tiểu hữu chê cười rồi, gần đây Dịch gia có chút biến cố, đường huynh ta ngã bệnh, ta tạm thời thay mặt quản lý công việc trong tộc. Không biết linh khí tiểu hữu nhờ huynh ấy luyện là gì, ta sẽ cho người đi tìm ngay.”

“Ồ… Vậy đường huynh ngươi bị bệnh từ bao giờ?”

“Mới đây thôi.”

“Vậy để ta đích thân đến thăm đi, không thể cứ lấy đồ rồi đi ngay được.”

“Đường huynh ta đang bệnh nặng, không tiện tiếp khách. Tấm lòng của tiểu hữu, ta sẽ thay mặt chuyển lời.”

“Thế thì đợi khi gia chủ Dịch gia khỏi bệnh ta sẽ quay lại lấy linh khí cũng không muộn.”

“Vậy thì thật ngại cho Sở tiểu hữu. Hay để ta cho người sắp xếp chỗ ở trong thành cho tiểu hữu?”

“Không cần phiền thế đâu, ta ở tại Lăng Vân Quán.”

Từ biệt Dịch Anh Thâm xong, Sở Lạc theo đệ tử Dịch gia rời khỏi, trong lòng trào dâng thêm nhiều nghi vấn.

Làm sao lại có tu sĩ đột nhiên “bị bệnh”? Hơn nữa, nhà họ Dịch là một đại thế gia, gia chủ ngã bệnh mà không thấy họ mời luyện đan sư khắp nơi về chữa trị sao?

Không khí trong phủ Dịch gia lại vắng lặng đáng sợ.

Đã thế trong tộc còn phân biệt rõ ràng giữa dòng chính và dòng phụ. Gia chủ đổ bệnh, đến lượt một người bên nhánh phụ thay quyền sao?

 

Càng kỳ lạ hơn, người của Thượng Vi Tông đi đâu hết rồi? Cả đệ tử Lăng Vân Tông được cử đến hỗ trợ nữa…

Sở Lạc quyết định rời khỏi Dịch gia trước, đi quanh thành tìm người của hai tông phái kia. Đang đi, chợt nàng nghe thấy một tràng cười khanh khách bên tai.

Quay đầu nhìn theo tiếng cười, dưới gốc cây phía xa có một bé trai khoảng chừng một tuổi đang đứng nhìn nàng cười tít mắt.

“Ê? Trẻ con thế này mà không có người lớn trông coi à?” Sở Lạc quay sang nói với đệ tử Dịch gia.

Nàng tính nhân cơ hội này đẩy người kia đi chỗ khác để âm thầm đến viện của lão tổ Dịch Đạo Nho.

Thế nhưng khi đệ tử nọ nhìn về hướng nàng chỉ, mặt lại tràn đầy nghi hoặc. “Ở đâu ra trẻ con?”

Sở Lạc lại nhìn về phía bé trai. “Nó đứng ở ngay đó, còn đang cười với chúng ta.”

Ánh mắt đứa bé nhìn nàng đầy hiếu kỳ.

“Đạo… đạo hữu, ngài đừng hù ta. Rõ ràng ở đó chẳng có ai cả.” Đệ tử Dịch gia nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Lạc, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

“Ta gạt ngươi làm gì? Chẳng lẽ  Dịch gia các ngươi không có trẻ con sao?”

Đệ tử kia vẫn không giấu nổi vẻ căng thẳng.

“Có thì có, nhưng phu nhân gia chủ mới sinh con mấy ngày trước thôi, thiếu gia nhỏ rõ ràng còn chưa biết đi mà, sao có thể tự ra ngoài một mình được?”

“Phu nhân gia chủ? Ồ, ngươi nói là vị gia chủ mới ấy à... Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến việc ngươi hoa mắt?” Sở Lạc vẫy tay gọi cậu bé, “Bé con, lại đây, tỷ tỷ cho ngươi viên kẹo.”

Nghe vậy, cậu bé nghi hoặc bước về phía Sở Lạc. Khi lại gần, nó khẽ nhúc nhích cánh mũi, như thể đang cố ngửi thứ gì đó.

Sở Lạc  lấy ra một viên kẹo từ chiếc vòng vàng, ngồi xổm xuống đưa cho cậu bé.

“Đạo... đạo hữu!” Đệ tửọ Dịch gia nhìn nàng đầy kinh hãi: “Có phải ngươi hoa mắt rồi không, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?!”

“Bé ngoan, nhà ngươi ở đâu? phụ mẫu ngươi là ai?”

Cậu bé  tò mò nhìn nàng chằm chằm. “Đừng sợ, tỷ tỷ không phải người xấu đâu, lại đây, ăn kẹo nhé, a—”

Nghe vậy, đôi môi đang mím chặt của cậu bé khẽ động đậy, như muốn bắt chước dáng vẻ há miệng của Sở Lạc.

Đúng lúc ấy, từ phía xa bóng dáng của Dịch Anh Thâm đang vội vã chạy tới.

Không đợi cậu bé há miệng, Sở Lạc liền nhét viên kẹo vào miệng cậu. Ngay lúc đó, đầu ngón tay nàng đau nhói, như thể bị hàm răng nhỏ nhọn sắc cắn trúng.

Dịch Anh Thâm hấp tấp chạy tới, ánh mắt đầy lo lắng.

“Bảo nhi ngoan, lại đây với cha.” Hắn vội vàng gọi.

Nghe tiếng, cậu bé thôi nhìn Sở Lạc,  lạch bạch đôi chân ngắn chạy về phía Dịch Anh Thâm. Dịch Anh Thâm ôm lấy đứa trẻ, rồi ánh mắt dừng lại trên người Sở Lạc.

Im lặng trong chốc lát, cuối cùng hắn cũng nở nụ cười: “Thật ngại quá, làm phiền t Sở tiểu hữu rồi, tiểu nhi nghịch ngợm, thường hay chạy lung tung.”

Sở Lạc mỉm cười phẩy tay: “Con trai của ngài rất đáng yêu.”

Từ biệt Dịch Anh Thâm xong, đệ tử Dịch gia tiếp tục dẫn Sở Lạc ra ngoài, nhưng lần này hắn cố ý giữ khoảng cách mấy mét với nàng, cứ như thể nàng có thể phát điên bất cứ lúc nào.

Thấy hắn như vậy, Sở Lạc không nói gì, chỉ khẽ hỏi: “Ngươi vừa rồi có thấy gia chủ Dịch gia không?”

“Gia chủ nào chứ…” Đệ tử kia căng thẳng nuốt khan, “Nãy giờ ở đây không có ai cả, tại hạ chỉ thấy mỗi đạo hữu đang tự nói một mình.”

“Không thể nào...” Sở Lạc đang định nói, chợt quay đầu lại nhìn xuống mặt đất phía sau, chân mày khẽ nhíu lại.

Cảm giác ấy  quá quen thuộc, cứ lúc có lúc không. Khi thấy dưới đất chẳng có gì, nàng mới quay người bước tiếp.

Một lát sau, trên mặt đất, một con mắt đỏ rực khẽ mở ra, lặng lẽ dõi theo bóng lưng Sở Lạc bám sát...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK