Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt, Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đã ghìm chân được hai tu sĩ Kim Đan, những hộ vệ khác cũng xông lên, ba người Lôi Thừa Chí  xuất thủ ngăn cản kẻ địch.

Đối với họ, Sở Lạc giờ không chỉ là đồng đội, mà còn là người thuộc mạch Thiên tự của Lăng Vân tông, là người mà đội Lôi Đình nhất định phải theo và bảo hộ.

Sở Dật Dương không tham chiến mà đứng phía sau giương cung b.ắ.n tên, nhắm thẳng vào Sở Lạc.

"Hừ, hôm nay đúng là vận tốt, muội muội, chờ ngươi c.h.ế.t rồi, ta sẽ lập bia cho ngươi."

"Ngươi đang nói gì vậy?"

Giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau khiến mặt Sở Dật Dương tái đi, mũi tên trong tay run rẩy b.ắ.n lệch, hắn vội vàng vung cung ra sau.

Chiếc cung vừa quét ra đã bị người ta đưa tay chặn lại. Sở Dật Dương quay người thấy gương mặt đột nhiên xuất hiện sau lưng mình.

Rõ ràng rất thanh tú nhưng mang vài phần tà khí, giống như một yêu tăng.

Thế nhưng trong mắt hắn giờ đây, thần sắc kia cực kỳ giống Sở Lạc.

Không phải là muội muội trong trí nhớ, mà là nữ nhân áo đỏ từng xuất hiện trong rừng trúc Yến Linh Giản năm nào.

Sở Lạc cứ thế nhìn chằm chằm hắn, ký ức về hắn lại từng chút trào lên.

Thật đáng tiếc, chẳng có lấy một tia ấm áp, chỉ toàn là áp bức và nhục mạ.

Nhìn thấy tay của tăng nhân Nham Sinh nhắm thẳng mặt mình mà tới, áp lực kia không phải tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ như hắn có thể chống đỡ, thậm chí so với hộ vệ Kim Đan kỳ còn mạnh hơn, hắn vội hét to: "Cứu, cứu ta với!"

Hai tu sĩ Kim Đan đang khổ chiến lập tức muốn thoát thân bay về phía Sở Dật Dương.

Nhưng lúc này, muốn đi đâu, đã không còn do họ quyết định nữa.

Tay Tô Kỳ Mộc đã hoàn tất pháp trận không gian, một tu sĩ Kim Đan bị cố định giữa không trung.

Thông tin về trận pháp không gian từng được dùng trong đại hội thủ tịch truyền vào đầu hắn, hắn chợt nhận ra người mình vừa đối đầu là ai.

"Tha..."

Lời cầu xin còn chưa kịp nói ra, thân thể hắn đã bị xé thành vô số khối thịt, rơi rụng khắp đất.

Thấy đồng bọn thê thảm, lại nhìn đến tăng nhân khôi lỗi cạnh Sở Dật Dương, tu sĩ Kim Đan còn lại cũng đoán ra thân phận của Sở Lạc.

Tim đập nhanh loạn, hắn xoay người muốn chạy về phía Sở Dật Dương, vừa bảo vệ hắn, vừa tìm đường chạy trốn khỏi rừng Bỉnh Túc Lâm Chiểu, nhưng Sở Lạc đã chọn một cách gọn gàng hơn.

Khi hắn vừa xoay người, một bàn tính đập xuống, hắn hôn mê bất tỉnh.

Sở Lạc liếc về phía Sở Dật Dương, rồi cắm trường thương vào tim tu sĩ Kim Đan kia.

Đám hộ vệ Trúc Cơ thấy cảnh tượng này liền mất sạch chiến ý, càng không dám lo chuyện cho tên vừa mới ra lệnh g.i.ế.c Sở Lạc kia, tự mình tán loạn bỏ chạy.

Sở Lạc tựa người lên trường thương, nhàn nhã nhìn Sở Dật Dương tay chân luống cuống đối phó với tăng nhân Nham Sinh.

Sở Dật Dương cũng đã thấy xác đám tu sĩ Kim Đan trên đất, tim lạnh băng.

"Muội muội, muội tha cho ta đi, đại ca khi nãy chỉ là hồ đồ mà thôi..."

Khi tiếng gọi ấy vang lên, ánh mắt của mấy người còn lại lập tức đổ dồn về phía Sở Lạc.

Sắc mặt Sở Lạc không có chút biến hóa, chỉ khẽ cười nói: “Có chút việc nhà cần giải quyết, các người cứ tiếp tục tiến lên đi, ta xử lý xong sẽ nhanh chóng đuổi kịp.”

 

Nghe vậy, mọi người không dị nghị gì, tiếp tục đi theo lộ tuyến ban đầu.

Chẳng bao lâu sau, nơi này chỉ còn lại hai người: Sở Lạc và Sở Dật Dương.

Sở Dật Dương bỗng quỳ sụp xuống, nước mắt trào ra không kiềm được.

“Muội muội, trước kia là ca ca không tốt, muội muốn đánh, muốn mắng đều được, ca ca nhận hết... Nhưng muội có thể tha cho ca một mạng không? Muội muốn ca làm gì cũng được!”

“Huynh đang làm gì vậy? Đâu có đạo lý ca ca phải quỳ trước muội muội chứ. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải mất hết thể diện Sở gia sao.” Sở Lạc nhìn kẻ đang run rẩy quỳ rạp dưới đất, cất giọng bình thản.

“Sở gia? Sở gia cái rắm ấy!” Sở Dật Dương lập tức đổi giọng, nói: “Sở gia mắt mù không nhìn ra được muội tốt thế nào, còn đuổi muội ra khỏi Sở gia...”

“Chữ ‘đuổi’ này, huynh dùng hay đấy.” Trong mắt Sở Lạc hiện lên vẻ giễu cợt.

Tim Sở Dật Dương khẽ giật, ánh mắt trốn tránh không ngừng: “Là... là Yên Nhiên xúi ta cả đấy, muội muội, ta chưa từng nghĩ sẽ g.i.ế.c muội, tất cả đều là Sở Yên Nhiên ép buộc! Muội muốn báo thù thì tìm ả ấy, tha cho ta một mạng, tha cho ta…”

“Được thôi, vậy huynh cứ chạy đi, nếu huynh có thể thoát khỏi quỷ vực này, ta sẽ không g.i.ế.c huynh.” Sở Lạc cười nói.

Sở Dật Dương bắt gặp ánh mắt nàng, sau đó từ từ đứng dậy, thăm dò lùi về sau một bước, thấy Sở Lạc không phản ứng gì liền lập tức quay người bỏ chạy về hướng lối ra của Bỉnh Túv Lâm Chiểu.

Chạy được một đoạn khá xa, Sở Dật Dương quay đầu nhìn lại, quả nhiên không thấy Sở Lạc đuổi theo, trong lòng mừng rỡ, bước chân càng thêm nhanh hơn.

Sắp giữ được mạng rồi.

Không ngờ muội muội dù đã đổi tính, nhưng vẫn dễ bị lừa gạt như xưa. Rõ ràng là thủ tịch đệ tử mới giành được danh hiệu năm nay,  vậy mà cũng bị hắn xoay vòng vòng.

 

Sắp rời khỏi Bỉnh Túc Lâm Chiểu rồi, chỉ cần rời khỏi nơi này hắn sẽ bảo phụ thân mời một tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác tiến vào g.i.ế.c nàng, như vậy khúc mắc bao năm qua đeo bám gia tộc cũng có thể hoàn toàn cởi bỏ!

Hắn vừa nghĩ thế, ánh mắt đã nhìn thấy lối ra của Quỷ Cảnh.

“Haha... ha ha ha ha...”

Sở Dật Dương cười sảng khoái, thế nhưng ngay khi hắn vừa nhảy khỏi Quỷ Cảnh, cổ liền bị c.h.é.m đứt, đầu lâu bay vút lên trời.

Đệ tử Linh Thú Tông canh giữ bên ngoài Bỉnh Túc Lâm Chiểu mới vừa cảm nhận được một tia mùi m.á.u tanh, khi đến gần, ngoài cái đầu vẫn giữ nét cười điên loạn đang bay lơ lửng, thì không còn gì nữa.

Trong Quỷ Cảnh, sợi tơ điều khiển khôi lỗi vãi m.á.u đỏ tươi, Sở Lạc và khôi lỗi Nham Sinh chậm rãi bước ra từ rừng rậm. Nàng nhẹ nâng tay, tơ điều khiển kéo theo t.h.i t.h.ể không đầu kia tiến về phía nàng.

“Lời kẻ thù nói, ngươi cũng tin sao?” – Sở Lạc mỉm cười khẽ khàng.

Một đạo nguyên thần bay ra từ xác không đầu của Sở Dật Dương vẫn còn muốn đào thoát khỏi rừng Bỉnh Túc, nhưng ngay sau đó đã bị tơ điều khiển khôi lỗi trói chặt không thể nhúc nhích.

“Kẻ c.h.ế.t trong Quỷ Cảnh, hồn phách vĩnh viễn không thể rời đi. Muội còn muốn dẫn đại ca đến nhiều nơi lắm, vì thế mới cố tình để huynh c.h.ế.t bên ngoài.”

“Muội đối tốt với huynh như thế, huynh có vui không?”

Nguyên thần Sở Dật Dương giãy giụa điên cuồng trong tơ điều khiển.

“Ngươi là đồ lừa đảo, là kẻ điên! Ngươi nhất định sẽ c.h.ế.t không yên lành!”

Sở Lạc vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên mặt, trong tay đã lấy ra một đồng cổ Huyền U.

“Lừa đảo, điên loạn, đúng, ta chính là như thế. Nếu không điên, không lừa, thì sao còn sống được đến hôm nay? Nhưng Sở Dật Dương, câu sau của ngươi sẽ không ứng nghiệm đâu, bởi vì ta… sẽ không chết.”

Sở Lạc khẽ cong môi, đem nguyên thần của hắn phong ấn vào đồng cổ Huyền U, sau đó mới xoay người rời đi. Nhưng nàng bỗng dừng bước, ánh mắt dừng lại nơi xác không đầu của Sở Dật Dương dưới đất.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK