“Pháp môn dưỡng thú mà lão phu nhân truyền lại cho ngươi thật không có vấn đề gì sao?” Một chiếc mũ trùm rộng che kín khuôn mặt Hàn Nguyệt, “Ta đã âm thầm phái người thử nghiệm phương pháp này trước, kết quả là những linh thú được bồi dưỡng chẳng sống nổi mấy ngày đã lần lượt c.h.ế.t hết, tuyệt đối không thể là trùng hợp.”
“Bà ta cũng mới nói với ta hôm nay, phương pháp này muốn thành công còn cần dùng đến tinh huyết của Bạch Trạch – bảo vật gia truyền của Điền gia,” Hàn Trần sắc mặt âm trầm, “Ta đã nói rõ với bà ta rồi, nhưng bà ta kiên quyết không chịu giao tinh huyết Bạch Trạch cho ta, ngược lại còn âm thầm báo cho các bậc trưởng lão của Điền gia. Gần đây ta muốn làm gì, đều phải thông qua ý bà ta trước.”
Nghe đến đây, giọng Hàn Nguyệt cũng trở nên nghiêm trọng: “Chẳng lẽ bà ta đã phát hiện ra thân phận của ngươi rồi?”
Hàn Trần lắc đầu: “Trước đây ta đã vài lần thử dò xét, nhưng chưa từng lộ sơ hở, với tu vi của bà ta cũng chưa nhìn ra được gì. Nhưng hành động gần đây của bà ta lại giống như đang chuẩn bị con đường lui cho tôn nữ mình vậy.”
Hàn Nguyệt trầm mặc chốc lát, rồi nói tiếp: “Có lẽ bà già đó cảm thấy ngươi đối với Điền Tâm Cầm đã không còn như trước, ngoài điều đó ra thì mọi chuyện đều bình thường. Diễn kịch thì phải diễn trọn, ta biết ngươi ghét đứa lục đệ tử kia, nhưng muốn làm bà ta buông lỏng cảnh giác, ít ra cũng phải diễn như một phụ thân thật sự.”
Hàn Trần không đáp.
“Nay lão phu nhân muốn tước quyền ngươi, vậy thì bà ta không thể để lại. Chỉ cần bà ta c.h.ế.t rồi, muốn g.i.ế.c Điền Tâm Cầm cũng không khó. Nhưng tinh huyết Bạch Trạch kia là vật do thần thú để lại, không được hành động lỗ mãng, để ta về suy nghĩ biện pháp.”
Dứt lời, Hàn Nguyệt rời đi.
Điền Tâm Cầm nắm chặt nắm tay, cảnh tượng trong quang mạc tiếp tục thay đổi.
“Tinh huyết thần thú lưu lại sinh ra hộ thể thanh khí, đến cả Hóa Thần kỳ cũng không thể phá giải sao…” Hàn Nguyệt nhức đầu lật xem kinh thư trong Tàng Kinh Các, đúng lúc này, một giọng nói từ xa vang tới.
“Thần thú đã tuyệt tích sao? Nhưng chưởng môn quên rồi sao, trong quỷ cảnh cũng có thần thú mà.”
Nghe vậy, Hàn Nguyệt quay đầu nhìn, thì thấy Sở Yên Nhiên đang ôm một quyển điển tịch đi tới.
“Là ngươi à, dạo này không thấy trong tông môn, ngươi đã đi đâu vậy?” Hàn Nguyệt hỏi lại.
Sở Yên Nhiên mỉm cười bình thản: “Phụ thân nhớ ta quá nên ta về nhà ở mấy hôm.”
“Ngươi còn nhớ hắn? Trước đây lúc ngươi chưa xảy ra chuyện, hắn suốt ngày bày trò đến Linh Thú Tông tìm sư tôn ngươi để xin linh thạch. Nếu không phải sư tôn ngươi cưng ngươi, kẻ như thế sớm đã bị ta âm thầm xử lý rồi.”
Trên mặt Sở Yên Nhiên chẳng hề gợn sóng: “Đệ tử nghe chưởng môn vừa nhắc tới chuyện tinh huyết thần thú, là đang phiền não vì chuyện đó sao?”
“Phải đó, Bạch Trạch từng để lại cho Điền gia một giọt tinh huyết, có hiệu quả trừ tà hộ thân,” Hàn Nguyệt đem quyển sách vừa lấy lại đặt về chỗ cũ, “Sư tôn ngươi hiện nay ở Điền gia cũng không dễ chịu, nếu không trừ được lão phu nhân có hộ thể thanh khí từ tinh huyết Bạch Trạch, thì sau này cũng đừng mong sống yên ổn. Vấn đề là hộ thể thanh khí đó quá khó phá…”
“Nếu tìm trong giới tu chân đúng là khó,” Sở Yên Nhiên chậm rãi nói, “Nhưng những thứ vốn không nên tồn tại trên đời, cuối cùng lại có thể tìm thấy trong quỷ cảnh. Biết đâu cách phá giải tinh huyết Bạch Trạch cũng có thể tìm ra ở đó?”
“Dựa vào sức mạnh của quỷ cảnh sao?” Hàn Nguyệt chăm chú quan sát nàng, “Ngươi thật sự có cách?”
“Nếu chưởng môn có thể cho ta ba ngày, có lẽ ta sẽ tìm ra phương pháp.”
Thấy nàng nghiêm túc, Hàn Nguyệt gật đầu chấp thuận. Ban đầu vốn không ôm kỳ vọng gì nhiều, nhưng ba ngày sau, Sở Yên Nhiên quả thật dẫn người trở về.
Hàn Nguyệt nhìn kẻ khoác chiếc áo choàng rách như bao tải, mặt mũi che kín, dáng đi quái dị kia thì không khỏi cau mày, truyền âm hỏi: “Ngươi chắc người này có cách chứ?”
Sở Yên Nhiên xoa cằm, nhìn người đang bước tới phía trước, cũng truyền âm nói: “Nghe nói là từ Thần Ma Cảnh đi ra. Gần đây chuyện về quỷ cảnh này đang xôn xao khắp nơi, Chưởng môn hẳn cũng biết rõ năng lực của những thứ bên trong đó rồi. Những chuyện khác khó nói, nhưng kẻ có thể bước ra từ quỷ cảnh ấy, chắc chắn không phải hạng tầm thường.”
Nghe thấy bốn chữ “Thần Ma Cảnh”, Hàn Nguyệt lập tức nhíu mày, kéo thấp vành mũ choàng, còn đeo thêm mặt nạ, thu liễm toàn bộ khí tức trên người, giọng truyền âm mang theo vài phần tức giận.
“Ngươi biết bây giờ điều tối kỵ nhất là dính dáng đến Thần Ma Cảnh không!”
Nghe vậy, trên mặt Sở Yên Nhiên cũng hiện lên vài phần lúng túng: “Nhưng chính miệng hắn nói là có thể làm được…”
Hàn Nguyệt vẫn bịt mình kín mít. Đúng lúc này, người khoác áo choàng kia cũng bước đến.
“Là các ngươi muốn phá giải tinh huyết Bạch Trạch?” Một giọng nói khàn khàn vọng ra từ dưới lớp áo choàng.
Sở Yên Nhiên mỉm cười gật đầu.
“Đưa ta đá, ta làm.”
“Đá? Đá gì cơ?”
Hai bàn tay dưới lớp áo choàng vung vẩy loạn xạ: “Chính là loại này này, có đá thì ta có thể nhờ người đem đao và nguyên liệu tới, có đá thì còn có thể đổi được nhiều y phục đẹp, trang sức đẹp, mua thật nhiều đồ ăn ngon. Ta muốn đá, thật nhiều thật nhiều đá!”
“Thứ ngươi nói… chắc là linh thạch?” Sở Yên Nhiên trở tay lấy ra một túi linh thạch, mở ra cho hắn xem.
“Đúng, đúng rồi, chính là thứ này!” Người dưới áo choàng liên tục gật đầu, sau đó đưa tay định lấy.
Thấy vậy, Sở Yên Nhiên khẽ cười: “Đây là một trăm linh thạch thượng phẩm, xem như tiền đặt cọc. Việc xong, chúng ta sẽ trả ngươi gấp mười. Nhưng ta cần biết, rốt cuộc các ngươi định dùng cách gì để phá giải tinh huyết Bạch Trạch?”
Lời vừa dứt, từ dưới lớp áo choàng liền đưa ra một tấm hình bằng da.
“Đây là vật gì?” Sở Yên Nhiên cầm lấy, lật qua lật lại quan sát.
“Bóng da. Dùng da các ngươi làm ra đấy.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Yên Nhiên hơi đông cứng lại: “Ý ngươi là gì?”
“Là da người tộc các ngươi. Chuyên dùng để đối phó với người trong tộc. Đối phó Bạch Trạch thì cũng đơn giản thôi, dù ta không lột được da thần thú, nhưng chỉ cần tìm thêm vài tấm da người, làm thêm vài cái bóng da, dựng nên một vở kịch trong cảnh giới huyễn tượng, rồi thiết lập quy tắc khiến sức mạnh thần thú không thể phát huy trong đó, là được.”
Tay Sở Yên Nhiên cầm tấm bóng da khẽ run lên: “Vậy… ngươi cần bao lâu để hoàn thành?”
Lời vừa dứt, giọng nói dưới lớp áo choàng lặng đi hồi lâu.
“Ngươi đang lo ngại điều gì sao?” Sở Yên Nhiên hỏi.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Các đạo sĩ đang truy lùng ta, ta không thể ra mặt g.i.ế.c người. Các ngươi giết, lột da, rồi đem đến cửa tiệm thịt Hoàng Ký ở Điền Viên Phường, ta sẽ làm cho.”
Nghe đến đó, Hàn Nguyệt không nhịn được bật nói: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Bọn ta là bỏ linh thạch ra thuê ngươi, mà ngươi còn muốn chúng ta đi g.i.ế.c người?!”
“Không còn cách nào khác…” Giọng nói khàn khàn cũng đầy bất đắc dĩ: “Ta… ta có thể lấy ít linh thạch hơn một chút…”
Sau một hồi cân nhắc, Hàn Nguyệt cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Tuy nhiên chuyện g.i.ế.c người lột da, thân là chưởng môn Linh Thú Tông, nàng khó lòng ra tay, đành phải để Hàn Trần làm thay.