Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời vừa dứt, trong lòng Sở Yên Nhiên và Thời Yến cùng chấn động. Tăng nhân này, dường như không giống những tăng nhân khác trong chùa Viên Tịnh.

“Ngươi là…”

“Bần tăng pháp hiệu là Nham Sinh, như các ngươi thấy, ta đã bị giam cầm nơi đây hơn bảy trăm năm.”

Thời Yến nhíu mày: “Ngươi không phải ảo ảnh?”

“Các ngươi đã ở trong cảnh giới này lâu như vậy,” Nham Sinh xoay người, trong mắt hiện lên nụ cười lạnh, “mà vẫn chưa phân rõ nơi đây có phải ảo cảnh hay không, hay là lời nhắc nhở hôm qua của bần tăng, vẫn chưa đủ rõ ràng?”

“Lời nhắc nhở?”

Sở Yên Nhiên và Thời Yến liếc nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ hôm qua vị tăng này còn từng đưa ra gợi ý.

“Phù sinh như mộng, hoan lạc được mấy phần.”

Nham Sinh chậm rãi nói.

“Chắc các ngươi cũng đã thấy cảnh hoan dâm trong Phật đường, cùng những hòa thượng miệng đầy ái ngữ, vì nơi này là mộng cảnh của con yêu xà ấy. Trong mộng của nó, chùa Viên Tịnh nên là như vậy, ái tình là thứ khiến con người không thể dứt bỏ.”

“Các ngươi không phải vẫn luôn tìm cách rời khỏi mộng cảnh này sao? Nếu không sợ, thì đi theo ta, bần tăng vẫn còn chút sức lực, có thể đưa các ngươi rời khỏi nơi đây.”

Nghe vậy, hai người chần chừ một lát, rồi quyết định đi theo sau vị tăng trẻ.

Những lời Nham Sinh nói đúng với tình huống hiện tại của họ, nếu nơi này thực sự là mộng cảnh của yêu xà, thì mọi thứ đều là hư ảo, được kiến tạo từ nhận thức và mong muốn của nó.

Nhưng chỉ có vị tăng trẻ này là ngoại lệ, hắn không phải ảo ảnh, mà là kẻ bị giam cầm trong mộng cảnh.

Họ theo Nham Sinh vào một gian thiền phòng, bên trong bài trí đơn giản, trên bàn có một quyển kinh Phật đang mở và một phiến đá, trên đó ghi chép điều gì đó.

Ánh mắt Sở Yên Nhiên bị phiến đá thu hút, không kìm được nhìn qua.

“Hậu Thiên Trấn Ma Thánh Phật Thể?”

Thấy hành động của họ, Nham Sinh không ngăn cản, trái lại bình thản ngồi xuống bồ đoàn.

“Các ngươi là đạo tu, chắc đã từng nghe đến khái niệm pháp thể.”

Nghe vậy, Thời Yến đáp: “Người tu luyện luyện thể, mạnh nhất cũng chỉ có thể sánh ngang Kim Đan chân nhân, nếu muốn đột phá, nhất định phải tìm mọi cách luyện thành pháp thể. Nhưng con đường này gần như là tử lộ.”

“Tiên thiên linh thể, hậu thiên pháp thể. Cái trước vạn người không có một, cái sau, dù truy cầu vạn năm cũng không thấy hy vọng. Chẳng lẽ tiền bối cũng từng luyện pháp thể?”

“Tử lộ?” Nham Sinh như nghe thấy chuyện nực cười, không nhìn hai người nữa, chỉ thở dài: “Xem ra, lời tiên đoán năm xưa của vị tiên trưởng kia, cuối cùng đã ứng nghiệm rồi. Tiên thiên linh thể không còn, con đường pháp thể cũng mịt mờ vô vọng. Tu chân giới, thật sự đã đi tới thời kỳ suy tàn.”

Những lời hắn nói khiến cả hai thêm nghi hoặc.

“Tiên trưởng?”

Nham Sinh thu lại phiến đá trên bàn.

“Một tu sĩ của Lăng Vân Tông, khi du hành từng đi qua chùa Viên Tịnh, tuy chẳng để lại lời tốt đẹp nào về chúng ta, nhưng bần tăng vẫn nguyện gọi hắn một tiếng tiên trưởng.”

 

“Hắn từng lưu lại nhiều thứ trong thế gian này, để cảnh tỉnh người đời sau.mNếu tương lai tu chân giới thực sự gặp tai ương, thì hắn nhất định sẽ là người đầu tiên đứng ra. Chỉ riêng điều đó thôi, cũng đủ khiến người đời không thể bôi nhọ hắn dù chỉ một câu.”

Nghe đến đây, hai người cũng dần đoán được chút manh mối.

“Chẳng lẽ tiền bối đang nói đến Bạch Thanh Ngô của Lăng Vân Tông, người từng lấy thân tế thiên, giúp tu chân giới vượt qua đại kiếp năm ấy?”

Nghe vậy, Nham Sinh dù có chút kinh ngạc, nhưng rồi lại cảm thấy hợp lý.

“Thì ra là rời khỏi tu chân giới bằng cách đó… Những chuyện quá khứ không cần nhắc nữa, có thể nói cho bần tăng biết, các ngươi vào mộng cảnh của yêu xà này như thế nào không?”

Thế là hai người lần lượt kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

“Thì ra là vậy.” Nghe xong, Nham Sinh khẽ cười lạnh, rồi tiếp tục nói: “Yêu xà kia tu vi đã đến ngàn năm, không phải đám tiểu tử Trúc Cơ kỳ các ngươi có thể đối phó. Một khi đã bị cưỡng ép kéo vào không gian này, nếu không có lực lượng khác trợ giúp, e rằng các ngươi chỉ còn con đường c.h.ế.t trong mộng cảnh.”

“Vậy còn cách rời khỏi nơi đây mà tiền bối nhắc đến…”

“Cách thì có, nhưng hồn phách bần tăng đã bị nàng giam trong mộng suốt bảy trăm năm, pháp lực sớm đã tiêu tán gần hết, bây giờ chỉ còn đủ sức đưa các ngươi thoát ra mộng cảnh, nhưng sau khi rời khỏi đây, các ngươi sẽ trở lại thế giới thực.”

“Nhưng như vậy vẫn không thể rời khỏi không gian này.”

“Gấp gì chứ,” Nham Sinh chậm rãi nói, “Bảy trăm năm trước, sau khi nàng tàn sát toàn bộ chùa Viên Tịnh, lại  cưỡng ép tách hồn phách ta ra khỏi pháp thể, giam cầm ở hai đầu giới vực. Nàng cho rằng làm như vậy thì có thể bắt ta mãi mãi ở lại, cùng nàng sống trong giấc mộng hão huyền này.”

“Nhưng khi đó ta cũng đã để lại một chiêu dự phòng, phong một hồn một phách vào trong pháp thể, để sinh cơ không bị đoạn tuyệt.”

“Sau khi ta đưa các ngươi trở lại hiện thực, các ngươi nhất định phải tìm được thân thể của ta, đánh thức hồn phách bị phong ấn trong đó, rồi dùng thuật dẫn hồn để khiến hồn phách trở về thân xác. Mọi việc xảy ra trong hiện thực đều có thể ảnh hưởng trực tiếp đến giấc mộng này, nên không cần lo lắng hồn ta không thể quay lại.”

“Một khi mọi việc hoàn tất, pháp thân sẽ giúp ta phục sinh, sau khi khôi phục lại sức mạnh, ta cũng có thể đưa các ngươi rời khỏi nơi dưới lòng đất này.”

Nghe xong lời hắn nói, hai người trầm ngâm rất lâu, nhưng nghĩ đến việc đây là hy vọng duy nhất trước mắt, nên cũng gật đầu đồng ý.

“Tiền bối, chúng ta còn hai người bạn vẫn đang ở Đông viện, không biết có thể đưa cả bốn người chúng ta cùng rời khỏi giấc mộng không?”

Thấy họ đồng ý, Nham Sinh  đứng dậy mỉm cười nói: “Bần tăng sẽ cho người đi mời họ đến.”

“Các người đều hồi phục cả rồi chứ?”

Sở Lạc đã luyện thương ngoài sân được một lúc. Vừa dứt lời, ba người Tô Kỳ Mộc mới từ trong phòng bước ra.

“Vậy bây giờ chúng ta đến Tây viện xem thử đi, chỗ này ta đã tìm hết rồi, không có gì hữu dụng cả.” Sở Lạc lại nói.

 

Ba người kia cũng không có ý kiến gì khác, dù sao nếu muốn rời khỏi nơi này thì cũng phải ra ngoài tìm manh mối, không thể cứ ở mãi trong Đông viện an toàn này chờ chết.

Đến Tây viện, vẫn là Sở Lạc đi đầu.

“Một cây bồ đề to thật, bị chôn dưới lòng đất lâu như vậy, đã khô héo cả rồi.”

Sở Lạc đi tới gần,  nhìn thấy rất nhiều bộ xương trắng dưới gốc cây.

“Treo cổ c.h.ế.t à?”

Nàng chớp mắt, chợt nhớ tới mười một xác hòa thượng bị treo cổ trong Phật đường.

“Thân thể của những tu sĩ bình thường qua bảy trăm năm chắc đã hóa thành xương trắng cả, nhưng họ thì không... Xem ra chỉ có thể là họ đã luyện thành pháp thể.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK