“Sau khi Đường Nhi bị yêu hồ mê hoặc tâm trí, nó suốt ngày trốn trong phòng, mê man nằm mộng, thỉnh thoảng còn tự nói một mình, lại còn khóa chặt cửa, không cho ai bước vào... Mãi đến tháng Giêng, lúc phải chuẩn bị lên kinh, nó mới chịu ra khỏi phòng. Nhưng, nhưng mà...”
“Trên lưng nó hình như mọc ra thứ gì đó, không cho ai nhìn, cũng không cho ai chạm vào. Ta thật sự lo lắng, nên khi nó cùng bạn học năm xưa là Thái Đình lên đường đến kinh thành, ta lén lút đi theo phía sau, rồi liền tận mắt nhìn thấy…”
Dì Thẩm hít sâu một hơi.
“Nó đã g.i.ế.c Thái Đình.”
“Nếu ngươi đã tận mắt chứng kiến tất cả, thì lúc đó sao không báo quan! Đã biết con trai mình bị yêu ma quấn thân, cớ sao lại giấu giếm, không nói ra để sớm tìm người giúp đỡ!” Đơn Như nghiêm giọng chất vấn.
Dì Thẩm liên tục lắc đầu: “Không được, ta không thể làm vậy. Con yêu hồ đó đã nối mạng sống với thằng bé rồi, nó c.h.ế.t thì Đường Nhi cũng sẽ c.h.ế.t theo!”
Bên ngoài sảnh, Sở Lạc lại truyền âm cho Đơn Như: “Hỏi chuyện mộ phần, và tung tích hiện tại của Thẩm Đường.”
Thế là Đơn Như tiếp lời: “Nếu như Thái Đình c.h.ế.t trên đường vào kinh, vậy sao mộ của hắn lại nằm gần trấn Phong Lý?”
“Đứa nhỏ ấy vốn cũng là người trấn Phong Lý, ta nghĩ để nó về lại cội nguồn, nên đưa t.h.i t.h.ể nó trở về chôn cất nơi ngoại ô.”
“Vậy còn những ngôi mộ khác thì sao?”
Dì Thẩm lắc đầu: “Ta không biết những người đó c.h.ế.t như thế nào, nhưng ta biết là con yêu hồ làm! Chính nó đã đưa bọn họ đến nơi ấy… Thực ra nó luôn muốn ép Đường Nhi g.i.ế.c ta, chỉ vì ta đã dựng mộ cho Thái Đình ở đó, nên nó liền dẫn những thư sinh đã c.h.ế.t tới gần.”
“Mỗi tối khi ta đến mộ Thái Đình dâng hương, những người đã c.h.ế.t ấy đều đứng ngay bên cạnh nhìn ta chằm chằm. Ta không còn cách nào khác, đành phải chôn hết họ xuống… Họ không phải do Đường Nhi giết, nhất định không phải, là con yêu hồ làm đấy!”
Đơn Như khẽ gật đầu: “Được rồi, ngươi chịu thành thật khai báo, chúng ta tự nhiên cũng sẽ xử lý khoan hồng. Bổn quan chỉ hỏi ngươi một chuyện cuối cùng — Thẩm Đường, hiện giờ hắn đang ở đâu?”
“Hắn cuối cùng không đến kinh thành, sau khi quay về thì ở lại nhà một thời gian, vẫn như trước nhốt mình trong phòng, suốt ngày lẩm bẩm nói một mình. Nhưng thân thể hắn càng lúc càng suy nhược, ta nhìn mà xót xa, nên ra ngoài mua ít thuốc bổ. Nào ngờ khi ta quay về nhà… thì hắn đã biến mất.”
“Thẩm Thị, bà có biết rằng cứ một mực bao che cho hắn như vậy sẽ khiến càng nhiều người phải c.h.ế.t không? Từng ấy thời gian qua, chẳng lẽ người do chính tay bà chôn cất còn chưa đủ nhiều sao!”
Nước mắt trong mắt dì Thẩm không ngừng tuôn rơi.
“Ta có lỗi... có lỗi với những người đó... Ta tận mắt thấy từng nhóm thanh niên đến trọ trong ngày, ai cũng giống hệt như Đường Nhi năm xưa, đều là con cái mà cha mẹ phải cực khổ nuôi lớn, ta cũng đâu muốn họ phải chết... Nhưng ta thực sự không biết gì cả, Đường Nhi nó đi mà chẳng nói lấy một lời, rồi chẳng bao giờ quay lại nữa…”
Đơn Như lại hỏi thêm mấy lần, nhưng dì Thẩm vẫn một mực giữ nguyên lời khai. Sau khi không còn nghi vấn gì thêm, ánh mắt hắn hướng ra ngoài đại sảnh.
Lúc này, giọng nói của Sở Lạc lại vang lên trong đầu hắn.
“Hỏi bà ta: bản thảo cuối cùng mà Thẩm Đường viết ra – câu chuyện hiện giờ đang tái hiện lại – sau khi đọc xong, bà ta đã đặt nó ở đâu.”
Đơn Như liền hỏi theo lời Sở Lạc.
“Ta đọc xong rồi để trong tủ bếp của nhà trọ, cùng chỗ với thuốc mê.”
Sở Lạc im lặng một lát, sau đó truyền âm: “Áp giải bọn họ đi.”
Toàn bộ đám thư sinh cùng dì Thẩm đều bị giam giữ trong phủ thành chủ – vừa để giám sát, vừa là bảo vệ.
Sau khi thẩm tra xong, trời cũng đã hửng sáng. Sở Lạc rời khỏi phủ thành chủ, liên lạc với đệ tử Thượng Vi Tông gần đó để tiếp tục truy tìm tung tích của Thẩm Đường, sau đó tự mình quay lại khu núi hoang.
Khi nàng đang tìm kiếm xung quanh, bất ngờ lại ngửi thấy mùi hương phấn ấy.
“Chưa đi xa, chắc chắn vừa mới xuất hiện ở đây!”
Con hồ ly đó có thể lặng lẽ hành sự, nhưng nếu đi cùng Thẩm Đường thì vẫn sẽ để lại dấu vết!
Sở Lạc tản thần thức ra, quả nhiên phát hiện vài dấu chân trên núi hoang. Tuy đây là một tin tốt, nhưng hướng đi của những dấu chân ấy khiến trong lòng nàng dấy lên một linh cảm chẳng lành.
Lần theo dấu chân, cuối cùng lại đến khu mộ hoang nơi người ta chôn xác, trước mắt là bốn kẻ ăn mặc khác nhau nằm gục trên đất, vừa mới tắt thở không lâu.
Sở Lạc vội tiến lên kiểm tra tình trạng, hồn phách đã tan, không thể cứu vãn.
Trong cửa tiệm hương phấn tại Lưu thành, bà chủ đang vui vẻ đánh phấn trước gương. Hễ có khách bước vào, bà đều liếc mắt đánh giá. Nếu có ai muốn mua loại phấn giống như bà đang dùng, bà sẽ hớn hở bước tới, khen lấy khen để con mắt thẩm mỹ của khách.
Bỗng thấy một bóng người quen thuộc ngoài cửa tiệm, bà chủ lập tức đứng dậy chỉnh lại y phục, rồi đi tới quầy.
Ngoài tiệm, Sở Lạc vừa mới đưa bốn t.h.i t.h.ể về phủ thành chủ xong liền đến đây. Nghĩ đến chuyện hồ nữ ở gần như vậy mà vẫn táo tợn ra tay, nàng không khỏi thấy khó chịu.
Thế nhưng khi đến tiệm hương phấn này, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười, dùng linh lực giả giọng nam:
“Bà chủ, lại gặp rồi.”
Nghe vậy, bà chủ đang cúi đầu giả vờ tính toán ngẩng lên liếc nhìn nàng: “Ồ, là công tử à, lần này muốn mua gì đây?”
Sở Lạc mỉm cười, cầm lấy hộp phấn mình từng mua lần trước: “Không biết bà chủ còn nhớ có ai kỳ quái từng đến mua loại này không?”
“Quả thực có.” Bà chủ đáp.
Vừa nghe, ánh mắt Sở Lạc lập tức sáng lên: “Là ai? Đến lúc nào?”
Bà chủ hờn dỗi vung khăn tay vào mặt nàng: “Kẻ kỳ quái ấy chẳng phải chính là công tử sao? Trả tiền mà không lấy phấn, kỳ cục nhất chính là người đó!”
Sở Lạc sững người.
“Nhưng ngoài công tử, còn có một người khác cũng rất lạ, hôm qua mới đến, trông bệnh tật yếu ớt, như sắp c.h.ế.t đến nơi, sau lưng còn có một cái bướu to tướng, miệng thì luôn lẩm bẩm một mình. Nếu không phải thấy hắn muốn mua loại phấn này, nhìn cái bộ dạng ấy ta đã tính lấy hắn gấp đôi tiền rồi!”
Nghe những lời này rất trùng khớp với người mà mình đang tìm, hy vọng lại nhen lên trong lòng Sở Lạc.
“Hắn lẩm bẩm những gì?”
“Nói lời dỗ dành phụ nữ chứ gì, cái tên tàn tạ đó còn có nương tử đấy! Mua phấn là để tặng nàng, còn nói đoạn kể chuyện của người kể chuyện hôm nay thật hay, tả nhan sắc nương tử hắn sinh động như thật, cười c.h.ế.t đi được, đúng là nghe kể chuyện đến phát cuồng rồi!”
“Kể chuyện?!” Tim Sở Lạc chợt thắt lại.
Nếu nói thoại bản chỉ dụ dỗ được người biết chữ, thì người kể chuyện chỉ cần một cái miệng đã có thể mê hoặc bất cứ ai nghe thấy, chẳng trách bốn nạn nhân lần này có kẻ da dẻ thô ráp, rõ ràng là dân lao động bình thường.