Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hồi đó, hắn chỉ là một con bạch hổ con nhỏ xíu, vì huyết mạch thấp kém nên bị đuổi khỏi tộc. Hơn nữa thuở bé hắn trông cũng chẳng đẹp đẽ gì, đến đâu cũng bị đánh đập."

 

"Lúc đó, Kim Tịch Ninh vừa ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, tình cờ trông thấy hắn ở phường thị dưới núi đang bị lũ trẻ rượt đánh, thoi thóp chút hơi tàn. Nàng liền đưa hắn về, cứu sống ."

 

"Sau đó nuôi dưỡng một thời gian bên cạnh mình, nhưng do trong tông môn xảy ra biến cố nên cuối cùng vẫn đưa hắn trở về núi Bạch Nhân ."

 

"Không lâu trước đây, nghe nói yêu đế mới nhậm chức là Hổ Quân từ núi  Bạch Nhân , ta còn tưởng là ai, tra ra mới biết chính là hắn."

 

"Con bạch hổ này, cuối cùng vẫn đi vào con đường sai trái rồi, haizzzz…"

 

Sở Lạc cũng thở dài theo một tiếng, nhưng chưa dứt thì đã thấy Lộc Hàn Tinh nhìn mình chằm chằm.

 

"Ngươi còn trẻ vậy mà than thở cái gì?"

 

"Hắn nói muốn chữa khỏi bệnh cho sư tôn ta, thật sự có thể chữa được sao?"

 

Lộc Hàn Tinh lắc đầu: "Kim Tịch Ninh không phải là bị bệnh, mà là trên người nàng có một lời nguyền. Lời nguyền này đến cả Bạch tiền bối còn không có cách, người khác thì càng không thể làm gì được."

 

Thấy Sở Lạc  mặt mày u sầu, Lộc Hàn Tinh lại nói thêm: "Thôi thôi, mấy người trẻ các ngươi đừng có cả ngày ủ rũ như vậy, có thời gian thì đi làm mấy chuyện có ích còn hơn."

 

Vừa nói, Lộc Hàn Tinh lại đẩy đống công văn trước mặt Sở Lạc sang chỗ mình.

Hiếm có dịp lão huơu này đối xử tốt với mình như thế, Sở Lạc vội vã chuồn đi.

 

"Ta đi một chuyến tới Bình Chân Tông!"

 

Trước khi rời tông, nàng  ghé qua phường An Bình một lần. Vì đã liên hệ với đội Lôi Đình từ trước, biết được rằng Vân Nhược Bạch và Bách Xuyên Sơ Yên sau khi ra khỏi quỷ cảnh, những vết đỏ như bị luộc chín trên da  không hề tan đi.

 

Để dành nhiều linh thạch hơn mua đan dược Trúc Cơ cho người khác, họ bề ngoài không nói gì, nhưng làm gì có cô gái nào không yêu quý dung mạo của mình.

 

Sở Lạc mua ít thuốc trị liệu, giao cho Cục Phong Hành chuyển đi, rồi mới bay về hướng Bình Chân Tông.

 

Một nơi ở cực bắc, một nơi ở cực nam, Sở Lạc bay suốt hai ngày mới tới nơi. Sau khi nói rõ thân phận và mục đích với đệ tử canh cổng, không lâu sau, Chu Mặc Du và Trác Nhất đã đích thân ra đón.

 

Trác Nhất không còn bướng bỉnh, nữa đã thay sang y phục đệ tử của Bình Chân Tông. Duyên phận sư đồ vỏn vẹn chỉ một năm, cuối cùng cũng xem như viên mãn.

 

Bình Chân Tông phần lớn là kiếm tu, nam nhiều nữ ít, một nữ tử xuất hiện trên đại đạo khiến mọi người tò mò nhìn ngó.

 

Nhưng những ánh mắt đó khi nhìn thấy Chu Mặc Du và Trác Nhất thì lập tức thu về, khách của Hồng Kiếm đạo nhân, ai dám đắc tội.

 

"Sở đạo hữu nếu báo trước một tiếng, chúng ta còn có thể chuẩn bị một chút. Nay núi Vô Lượng  chẳng có gì, e là  thất lễ với đạo hữu rồi." Thái độ của Chu Mặc Du vô cùng hòa nhã.

"Thế Vô Lượng Sơn có gì đặc biệt sao?" Sở Lạc ra vẻ không hiểu phong tình.

 

"Có măng," Trác Nhất đột nhiên nói: "Lôi đại ca thích ăn măng nhất."

 

Sở Lạc đưa tay che mũi, che giấu nụ cười: "Vậy ta có thể đào ít mang theo không?"

 

"Đào đi, đào đi." Chu Mặc Du nói.

 

Lần này Sở Lạc chủ yếu là đến xem tình hình của Trác Nhất ra sao, xem  Hồng Kiếm đạo nhân có còn nhỏ mọn hay không, không ngờ kết quả lại khiến nàng cực kỳ hài lòng.

 

Khi đi ngang qua đại điện, từ rất xa đã nghe thấy tiếng  Hồng Kiếm đạo nhân giận dữ.

 

"Ta vì dọn dẹp đống rối rắm cho tên đệ đệ ngốc của nàng ta mà bị thương thảm thế này, thể diện cũng mất sạch! Bọn họ Linh Thú Tông đưa mấy con linh thú đến là muốn xong chuyện sao? Tưởng ta là kẻ đi ăn xin chắc! Hả?!"

 

"Tôn thượng, tôn thượng, lúc tái tạo cánh tay phải giữ tâm trạng ổn định, đừng thường xuyên tức giận!"

 

Giọng Hồng Kiếm đạo nhân đã được nén lại, nhưng vẫn nghe ra là đang rất cáu kỉnh.

 

"Ngươi mau đi nói với Tề Hòa, chuyện này không thể bỏ qua như thế được! Linh Thú Tông bọn họ chẳng phải giàu có lắm sao? Truyền lời ra ngoài, đan dược cửu phẩm linh thú biến dị, phù lục cửu phẩm — mỗi loại ít nhất ba phần, thiếu một cũng không được!"

 

"Vâng!"

 

 

Sở Lạc đứng ngoài điện trợn tròn mắt, ký ức cũ lại cuồn cuộn ập tới, giờ phút này nàng chỉ muốn xuyên về khoảnh khắc mình lấy ra viên đan dược thất phẩm rồi cho mình một bạt tai thật mạnh.

 

Cần gì đan dược bát phẩm! Phải là cửu phẩm! Hơn nữa là hai viên!

 

“Là ai ngoài

 điện, vào rồi hẵng nói!” Giọng nói của Hồng Kiếm đạo nhân từ trong truyền ra.

 

Nghe vậy, Chu  Mặc Du liền dẫn hai người cùng tiến vào đại điện.

 

“Sư tôn, là Sở Lạc của Lăng Vân Tông tới bái phỏng.”

 

Hồng Kiếm đạo nhân vốn đang thoải mái tựa lưng trên nhuyễn tháp, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy câu này thì lập tức mở bừng mắt.

 

Đừng nói là đến đòi đổi đan dược bát phẩm kia đấy nhé!

 

Nghĩ đến đây, Hồng Kiếm đạo nhân theo phản xạ vội né ánh  mắt Sở Lạc.

 

“Vãn bối bái kiến Hồng Kiếm tiền bối, không biết thương thế của tiền bối hiện giờ đã khá hơn chưa?” Sở Lạc nghiến răng, cố gắng nặn ra một câu.

 

 

“Không ổn lắm, già rồi, tuổi tác lớn, càng ngày càng dễ mệt mỏi. Mặc Du à, dẫn quý khách ra ngoài dạo một vòng, đừng ở đây lâu, đầy mùi thuốc.” Giọng Hồng Kiếm đạo nhân khàn khàn, mang theo vẻ mỏi mệt.

 

“Vâng.” Chu Mặc Du bất đắc dĩ cười nhẹ, rồi quay sang nhìn Sở Lạc: “Sở đạo hữu, ta đưa các ngươi đi đào măng vậy.”

 

Sở Lạc đào sạch măng trên núi Vô Lượng xong mới chịu rời đi.

 

Sau khi Trác Nhất nhận được ngọc bài thân phận, Sở Lạc  cùng hắn trao đổi ấn ký thần thức, như vậy có thể thường xuyên dò hỏi tình hình hắn ở Bình Chân Tông.

 

Quả thật trước đây hắn trì hoãn tu luyện vì thiếu tài nguyên, nhưng kể từ khi tiếp nhận tài nguyên tu luyện của Hồng Kiếm đạo nhân, tu vi hắn tiến nhanh như gió, một đường thẳng tiến tới  Trúc Cơ đỉnh phong.

 

Nghe tin ấy, không chỉ Thời Yến đang bế quan trong Vạn Kiếm Cốc nóng ruột, ngay cả Sở Lạc cũng sốt ruột, ngay khi trở về tông môn liền lập tức sắp xếp kế hoạch tu luyện tiếp theo.

 

Hôm ấy, nàng đi tìm sư tổ dưới ánh trăng, Thấy người đã chờ sẵn nàng ở đó.

 

Những nghi hoặc trước đây của Sở Lạc nay đều gác lại, giờ phút này, nàng chỉ có một điều muốn hỏi.

 

“Sư tổ, bốn nhà Lôi, Trác, Vân và Bách Xuyên, rốt cuộc có phải do người cố ý lưu lại?”

 

Nghe vậy, Bạch Thanh Ngô khẽ cười, gật đầu.

 

“Vậy người giao nhiệm vụ thăm dò Quỷ Cảnh cho bọn họ, là vì điều gì?”

 

“Vì muốn gặp một người có duyên.”

 

Lời vừa dứt, Sở Lạc hơi sững người. “…A?”

 

“Ngươi chẳng phải đã từng gặp họ rồi sao, còn để tâm đến chuyện của họ như vậy.”

 

“Ta… ta là người có duyên đó ư? Nhưng làm sao mà từ năm trăm năm trước người đã biết được là ta…”

 

“Trước kia dĩ nhiên chưa thể xác định, nhưng giờ thì là ngươi.”

 

“Không thể nào là ta.” Sở Lạc đột nhiên chắc chắn nói. Linh hồn của nàng vốn không thuộc về thế giới này, nàng là người xuyên không đến đây.

 

Bạch Thanh Ngô liền hỏi ngược lại: “Vậy ngươi làm sao dám chắc chắn không phải là ngươi? Ngươi có từng nghĩ, rốt cuộc mình là ai? Ngươi vẫn luôn là chính mình, hay giữa chừng… đã trở thành người khác?”

 

Sở Lạc ngẩn người, nhìn người trước mặt, rõ ràng mang dáng vẻ “ta biết ngươi là kẻ xuyên tới”.

 

“Ta… đương nhiên vẫn luôn là ta rồi.” Sở Lạc cười gượng, trong lòng hơi chột dạ.

 

“Đúng vậy.” Bạch Thanh Ngô khẽ cong môi: “Ngươi vẫn luôn là ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK