Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy không  hoàn toàn tin tưởng lời của gã nông dân kia, nhưng để không bỏ sót manh mối nào, Đơn Thành chủ  vẫn tiếp tục truy hỏi:

“Cuốn sách đó, ngươi có mang theo không?”

Gã ta lắc đầu: “Thứ đó âm u quái dị lắm, tuy ta không biết chữ, nhưng nhìn mấy trang sau là biết ngay—đều viết bằng máu! Còn chẳng biết là m.á.u gì nữa, ta sợ quá nên mang về nhà dùng kê chân bàn cho đỡ lung lay rồi.”

Đơn Như chỉ hai tên phủ binh: “Các ngươi đi lấy sách về đây.”

Sau đó, hắn lại quay sang gã kia: “Khi trước nhìn thấy ngôi mộ đó là ngôi nào, ngươi còn nhận ra được không?”

“Quan gia à, chuyện đó xảy ra từ năm ngoái rồi, ai biết chỉ qua một năm mà ở đây lại mọc ra lắm nấm mồ như vậy chứ? Tiểu nhân làm sao còn nhớ nổi?”

“Ngươi nghĩ cho kỹ vào!” Đơn Như quát thêm một tiếng, giọng nghiêm khắc hơn, rồi quay sang phủ binh đang áp giải gã :

“Dẫn hắn đi dạo quanh phía trước, có khi nhìn thấy rồi thì sẽ nhớ ra.”

Gã nông dân bị người dẫn đi quanh nghĩa địa, Đơn Như và những người khác cũng không rảnh rỗi, chia nhau kiểm tra khắp nơi.

Trời càng lúc càng tối, nơi nghĩa địa vốn đã âm u, giờ đây chẳng khác nào chìm hẳn vào đêm đen.

“Thắp hết đuốc lên!” – tiếng Đơn Như truyền tới, mọi người lần lượt hành động, nhưng tình cảnh tại hiện trường lại hỗn loạn hơn tưởng tượng.

“Này? Ai cầm mất hoả chiết của ta rồi?”

“Khoan đã, đẩy ta làm gì!”

“Đừng chen nữa, đang châm lửa đây!”

“Á! Có người đụng vào ta!”

“Mọi người đừng nhúc nhích, đứng yên rồi thắp lửa. Là ai còn đang xô đẩy đó!”

Cùng lúc ấy, tiếng “xèo” vang lên, cây đuốc trong tay Đơn Như rực sáng, ánh lửa bập bùng soi rọi mọi vật chung quanh.

Khi ánh sáng tràn ra, các phủ binh phân tán trong nghĩa địa đều ngoái nhìn về phía bên cạnh mình.

“Vừa rồi là ngươi đẩy ta đúng không, làm rơi cả hỏa chiết của ta rồi!”

“Sao ngươi lại giở trò ‘vừa ăn cướp vừa la làng’? Vừa nãy chính ngươi còn giành hỏa chiết với ta, là từ hướng của ngươi, không sai được!”

“Đủ rồi, đừng ồn ào nữa!” – tiếng Đơn Như vang lên, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Nhưng trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, ánh mắt chăm chăm nhìn vào cổ tay – nơi có một sợi tóc dài quấn lấy.

Nếu không phải ảo giác, thì khi hắn định châm lửa, rõ ràng cảm nhận được có một bàn tay lạnh băng đặt lên tay mình.

Tựa như muốn đoạt lấy vật trong tay hắn, nhưng ngay sau đó liền bị sợi tóc đột ngột xuất hiện kia làm bỏng mà rút lại.

Đúng vậy – là bị bỏng mà rụt tay lại.

Chính vì thế, hắn mới có thể thuận lợi châm lửa. Nhưng trực giác mách bảo hắn rằng, thứ vừa rồi muốn cướp đồ… e rằng không phải người sống.

Thân thể người sống sẽ không thể lạnh lẽo đến mức đó.

Nơi này… trông rất tà môn.

Nghĩ tới đây, Đơn Như  nói: “Trời hôm nay đã tối, trước tiên quay về thành, sáng mai quay lại tra xét.”

Đám người đang định rút lui, bỗng có một tiếng kinh hô vang lên.

“Là Hồ Tiên Dạ Thoại! Trước mộ lại xuất hiện Hồ Tiên Dạ Thoại rồi!”

“Thật sự có! Là có kẻ lén đem đến sao?”

 

“Nhiều sách thế này! Trong thời gian ngắn làm sao có thể đem tới lắm như vậy… Khoan đã, chỗ mộ này cũng có!”

“Chỗ ta cũng có!”

Gã nông dân vội vàng nói: “Giờ các quan gia tin lời ta chưa? Ta thực sự không hề nói dối!”

Đơn Như liếc gã một cái, sau đó cau mày nhìn về phía xuất hiện sách. Từng chồng sách mới tinh được chất trước các nấm mồ, có quyển còn cắm sâu vào đất, như thể vừa đột nhiên mọc lên.

“Đại nhân, những quyển sách này…”

“Đừng đụng vào,” – Đơn Như cảnh giác lên tiếng – “Chúng ta về trước đã.”

Thế nhưng ngay lúc hắn nhấc chân định rời đi, đột nhiên có thứ gì đó từ trong đất trồi lên, chộp mạnh lấy chân hắn…

Cũng là nơi đồng hoang ngoại thành, Sở Lạc đang dò hỏi tung tích nhóm thư sinh, song nơi này hoang vắng ít người qua lại, khó mà gặp được ai.

May mà nàng dùng thần thức xác định được gần đó có thôn làng, có vài dân làng mỗi ngày đi làm đồng đều phải qua con đường này, nên bèn vào làng tra hỏi.

“A, cô hỏi mấy người trẻ kia à? Họ lạ lắm.”

Cuối cùng cũng tìm được người từng trông thấy, Sở Lạc lập tức hỏi: “Họ có gì lạ? Sau đó đi đâu?”

Gã nông dân vác cuốc trên đường đất quê ngẫm nghĩ rồi đáp:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Mặt mấy người đó trắng lắm, nhưng là cái kiểu trắng không bình thường ấy. Mà ta còn thấy, khi họ đi đường, bốn người đi trước, bốn người đi sau, giữa có một người, trông cứ như kiểu khiêng kiệu ấy. Mỗi bước chân của họ y như nhau, không chỉ là chân trái chân phải giống, mà ngay cả khoảng cách mỗi bước cũng y chang nhau.”

“Chín người?” – Sở Lạc khẽ nhíu mày, nàng nhớ rõ đêm ở hoang sơn chỉ có tám thư sinh, giờ lại thừa ra một người.

“Họ có nói gì không?” – nàng lại hỏi.

Gã nông dân gãi đầu: “Nói gì thì ta nghe không hiểu, văn vẻ lắm, như kiểu đang khen ai đó. Còn nói cái gì hồ tiên gì đó nữa… À đúng rồi, người đi giữa trông chẳng giống người tốt lành gì đâu!”

“Người giữa… là nam nhân?” – Sở Lạc nhớ tới hương thơm còn sót lại trên núi đêm đó, nàng vốn tưởng đó là mùi của ‘hồ nữ’, không ngờ lại là… một nam nhân.

“À,” người kia nói tiếp, “hắn nói năng nhỏ nhẹ lắm, giọng điệu còn ẻo lả như phụ nữ vậy. Tay chân thì mảnh khảnh, nhưng sau lưng lại gù lên một cục u to tướng, nhìn quái lạ vô cùng.”

“Vậy ngươi còn nhớ bọn họ đã đi về hướng nào không?”

Nghe hỏi, người đàn ông liền đưa tay chỉ một hướng: “Chính là phía sau ngọn đồi kia, nhưng nơi đó thường ngày chẳng có ai lui tới đâu.”

Sau khi cảm tạ, Sở Lạc lập tức rời khỏi thôn, đi về phía đối phương chỉ. Nhưng đang đi được nửa đường, nàng bỗng cảm nhận được lọn tóc để lại cho Đơn thành chủ có dị động, hơn nữa khí tức đó cũng không cách xa nàng là bao.

Trong khu nghĩa địa hoang, thấy từng gã thư sinh mặt trắng lần lượt bò ra từ các nấm mộ, gã nông dân sợ đến mức tiểu ra quần, vội vàng lao về phía đám binh lính:

“Cứu, cứu mạng a! Xác sống! Là xác sống đó!”

Đám phủ binh cũng hoảng hốt, lập tức rút đao vây quanh Đơn Như.

“Đám người này là gì vậy? Là người sống hay là xác chết?”

“Từ trong mộ bò ra thì chắc chắn là xác c.h.ế.t rồi!”

“Sao sức bọn chúng lại khỏe đến thế!”

“Bảo vệ thành chủ!”

Đất trên những nấm mồ vẫn không ngừng nhô lên, càng lúc càng nhiều xác c.h.ế.t lồm cồm trồi dậy. Chúng ánh mắt trống rỗng, y phục dính bùn đất, động tác cứng đờ mà tiến về phía phủ binh.

Những kẻ xuất hiện đầu tiên đã nhào tới, chẳng những sức mạnh kinh người, thân thể còn cứng như sắt đá, đao bén đến đâu c.h.é.m vào cũng không hề lưu lại chút thương tích nào, phủ binh căn bản không phải đối thủ!

“Không đánh lại đâu! Chúng ta phải mau mau rút lui, rời khỏi chỗ này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK