Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng khi đi ngang qua cửa phòng A Liên, nàng bỗng dừng bước. Giờ này đã không còn sớm, sao nàng ấy vẫn chưa ra ngoài?

Sở Lạc gõ cửa một lúc, bên trong mới truyền ra tiếng yếu ớt.

“Vào đi...”

Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy A Liên đã tỉnh từ lâu, lúc này đang úp mặt đỏ ửng trên bàn, trông như bị lửa thiêu vậy.

“Sao thế?”

A Liên uể oải liếc nàng một cái, rồi nói: “Tối qua lại mơ nữa.”

“Mơ thấy gì?”

Chỉ thấy mặt A Liên càng lúc càng đỏ, sau khi đấu tranh nội tâm một hồi lâu mới lí nhí nói: “Thật... thật là xấu hổ...”

“Mơ giống mấy kẻ đọc sách kia à?” Sở Lạc hỏi tiếp.

A Liên gật đầu.

Thế là Sở Lạc lấy quyển thoại bản ra. Nếu như thật sự là “ Tơ Dục Mộng Tình ” đang ẩn trong quyển sách này, thì hẳn vật ấy đang kết nối giữa sách và A Liên. Nếu đem đốt quyển sách...

Sở Lạc rất nhanh liền dập tắt ý nghĩ ấy. Nếu “Tơ Dục Mộng Tình ” bị tổn hại, e là sẽ mang đến tai họa.

Nhưng nếu cứ để A Liên tiếp tục bị ảnh hưởng bởi thứ này, liệu có ổn không?

Hay là nên hỏi thử ý nàng ấy?

“Thật ra, vị hồ tiên nương tử kia trông rất đẹp, lại dịu dàng... gu ăn mặc cũng tạm được.” A Liên úp mặt lẩm bẩm nói.

Nghe nàng nói vậy, Sở Lạc cũng từ bỏ ý định nói rõ về “Tơ Dục Mộng Tình ”.

Người này đã bị ảnh hưởng rồi, ý kiến nàng đưa ra cũng không còn giá trị tham khảo.

“Có thời gian thì lo tu luyện nhiều vào, bớt ngủ lại.” Sở Lạc nói, “Ta ra ngoài đây.”

Vì “Tơ Dục Mộng Tình ” dựa vào vật khác để tồn tại, nên thứ điều khiển nó rất có thể cũng đến từ Thần Ma cảnh. Những suy đoán và điều tra liên quan, vẫn nên giao cho các đệ tử chuyên môn của Thượng Vi Tông thì hơn.

Trong thời gian chờ tin, Sở Lạc lại đến Lưu Thành, tìm đến quầy bán thoại bản.

“Hồ tiên dạ thoại” vẫn đang bán chạy, số người bị quyển sách này mê hoặc cũng đang tăng lên.

“Thật sự có hồ tiên sao?”

“Có người nói họ thấy rồi đấy, hay là tụi mình cũng đi xem thử?”

“Nghe nói hồ tiên chỉ xuất hiện vào giữa tháng, giờ vẫn chưa tới mà.”

“Ta nghe mấy người đó bảo, họ ngủ lại một đêm trên ngọn núi hoang kia, thật sự đã thấy hồ tiên!”

Nghe người trên phố bàn luận, Sở Lạc lập tức bước lên hỏi.

“Vị huynh đài này, chẳng hay gặp người nói thấy hồ tiên là ở đâu vậy?”

“Chẳng lẽ huynh đài cũng là người cùng sở thích?”

Trước câu hỏi của người kia, Sở Lạc hơi gật đầu: “Không giấu gì huynh đài, tại hạ còn muốn hỏi trực tiếp họ đã gặp hồ tiên bằng cách nào.”

“Cái này... e là huynh đài sẽ thất vọng mất thôi, tại hạ chỉ tình cờ gặp nhóm người ấy lúc du ngoạn nơi ngoại thành, nghe họ cứ bàn luận mãi về dung mạo của hồ tiên nương tử cũng thấy hứng thú. Nhưng khi tiến đến bắt chuyện thì bọn họ lại như không thấy ta vậy, nên ta cũng chỉ gặp được một lần mà thôi.”

“Nói vậy, có khi vẫn còn người khác từng gặp họ.” Sở Lạc lại hỏi, “Huynh đài còn nhớ rõ vị trí gặp họ không?”

“Nói cho huynh cũng chẳng sao, chỉ là huynh đài đừng kỳ vọng quá, giữa tháng này  sắp tới rồi, đến lúc đó cũng có thể gặp được hồ tiên nương tử.”

 

Nghe vậy, Sở Lạc mỉm cười: “Đa tạ.”

Từ lời kể của người qua đường, biết được tung tích mấy thư sinh từng ngủ lại ở hoang sơn, Sở Lạc lên đường đi tìm. Nhưng khi một lần nữa đi ngang qua quầy thoại bản kia, nàng trông thấy vài người không giống dân thường, tựa như đang cải trang.

Một người trong số đó vừa mua xong “Hồ Tiên Dạ thoại ”, chen ra khỏi đám đông, rồi hai tay dâng lên cho một nam nhân trung niên.

“Thành chủ, chính là cái này.”

Đơn Như nhận lấy thoại bản, vừa định mở ra xem, thì một bàn tay bỗng xuất hiện phía trước, đè quyển sách lại.

“Ai đó?”

“Ai đó!”

Vệ binh phủ thành chủ lập tức cảnh giác nhìn về phía Sở Lạc – kẻ vừa âm thầm tiếp cận – trong tay lờ mờ hiện ý rút đao.

Đơn Thành chủ cũng nghiêm mặt: “Các hạ là ai?”

Thiếu niên trước mặt cất tiếng, nhưng giọng phát ra lại là nữ tử: “Tu sĩ Lăng Vân Tông, đến điều tra chuyện hồ nữ trong sách. Xin hỏi thành chủ, có phải ngài cũng đang điều tra chuyện này?”

“Thì ra là đạo trưởng.” Đơn Như thoáng kinh ngạc, thấy ngọc bài Lăng Vân Tông lộ ra dưới tay áo Sở Lạc, vội đáp: “Chính là vụ này. Ban đầu hồ tiên xuất hiện từ tháng trước, nhưng không có động tĩnh gì kỳ lạ, nên ta không để ý nhiều. Không ngờ tháng này lại nghiêm trọng đến vậy, đến cả quan trên kinh thành cũng bị kinh động, nên ta mới đến đây điều tra.”

“Thành chủ cũng đang tra án thì quá tốt rồi. Cuốn thoại bản này có trận pháp bị người bố trí sẵn, thậm chí còn có thể ẩn chứa thứ nguy hiểm hơn, thành chủ tốt nhất đừng tùy tiện mở ra.”

Sở Lạc lại nói tiếp: “Nếu được, mong thành chủ hãy dùng uy quyền của mình, ra lệnh cấm bán cuốn sách này trong toàn thành, đồng thời tra xét rõ nguồn gốc xuất xứ của nó.”

Nghe nàng nói vậy, Đơn Như cũng thấy hơi sợ, liếc nhìn cuốn sách trong tay.

“Đạo trưởng yên tâm, việc điều tra nguồn gốc cuốn sách vốn cũng là ý định của ta. Nay biết trong sách có thuật pháp hại người, tất nhiên phải phong tỏa. Chẳng hay đạo trưởng định đi đâu tiếp theo?”

Sở Lạc nói rõ kế hoạch hành động, lúc chia tay còn nhổ một sợi tóc đưa cho ông.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Mang nó theo bên người, nếu gặp chuyện bất trắc, dùng lửa đốt hay dùng d.a.o chém, ta đều có thể cảm nhận được.”

Đơn Thành chủ  vội vã nhận lấy sợi tóc, nhìn theo bóng Sở Lạc rời đi, trong lòng vẫn chưa hết kinh ngạc.

“Đó thật sự là lệnh bài của Lăng Vân Tông, lại còn là bạch ngọc nữa…”

Trong quán trọ, A Liên đang ngồi thiền tu luyện thì gật gù buồn ngủ. Khi người nàng nghiêng sắp ngã xuống đất thì bất ngờ bừng tỉnh.

“Không được không được,” nàng vội đứng dậy, vỗ vỗ hai má mình, “Tối qua đã ngủ lâu như vậy, sao ban ngày vẫn buồn ngủ thế này? Ngủ nữa là thành heo mất, phải nghĩ cách nào cho tỉnh táo lại.”

Rồi ánh mắt nàng sáng lên: “Hay là ra ngoài dạo phố nhỉ!”

Vừa định bước ra, nàng lại nhìn về túi trữ vật đựng linh thạch, rồi lặng lẽ lui vào.

“Ở Lưu Thành tiêu linh thạch nhanh quá… Nhà còn phải chờ tới tháng sau mới gửi tiền tiêu vặt, còn hơn nửa tháng nữa cơ mà…”

Nhưng nếu không ra ngoài, nàng lại thấy buồn ngủ.

Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng nàng bước đến trước gương: “Thay đồ vậy, có khi cũng giúp tỉnh táo hơn.”

Dù chuyện hôm qua đã kết thúc, nhưng hôm nay trong đại sảnh vẫn chỉ lác đác vài người. Trong đó, gã đàn ông quấn đầy băng quanh đầu chính là kẻ bị thương nặng nhất hôm qua, lúc này mặt mày u ám, chẳng nói lời nào.

Người ngồi cùng bàn hắn vừa ngáp vừa cất tiếng:

“Dì Thẩm, dì gọi bọn ta ra bảo là có rượu ngon đồ ăn ngon, sao mãi chưa dọn lên vậy? Không lên là bọn ta về đó nha!”

Lời vừa dứt, phía bếp nhanh chóng có người đáp lại:

“Đây đây, rượu và đồ ăn sắp lên rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK