Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Wow, ngươi có thể nghĩ đến cả chuyện đó, quả nhiên ta không nhìn nhầm ngươi rồi, tri kỷ à!”

【Hảo cảm của A Liên +20, nhận được 20 điểm khí vận.】

Sở Lạc thì không nhẹ nhõm như nàng: “Tuy đã nắm được thông tin về thứ kia, nhưng kế tiếp phải tìm được nó, bắt được nó mới là chuyện nan giải nhất. Dì Thẩm  có thể biết một vài tin tức, chuyện này không thể chậm trễ, bây giờ lập tức đến phủ Thành chủ.”

Vừa ra khỏi phòng, nàng lại nhìn thấy đám thư sinh bị treo ngược lơ lửng giữa không trung, vì bên cạnh có linh kiếm treo cao uy h.i.ế.p nên không ai dám ngủ gật.

Suy nghĩ một lát, cảm thấy không yên tâm khi để họ lại đây, Sở Lạc thở dài: “Vậy thì mang hết đến phủ Thành chủ đi.”

Đám người đọc sách này có lẽ cả đời cũng không gặp lại trải nghiệm thế này lần thứ hai — bị trói thành một bó, rồi bị quăng lên không như cái bánh ném đi, tuy phía dưới có linh lực của Sở Lạc nâng đỡ để họ không rơi xuống, nhưng chỉ cần cúi đầu nhìn một cái, cả người liền run lẩy bẩy.

Trong đầu nào còn mộng tưởng gì về hồ tiên dịu dàng như nước nữa, chỉ mong được nhanh chóng chạm đất!

Sở Lạc lại dùng linh lực đẩy một cái, cả đám xoay vòng lao nhanh về phía Lưu Thành.

“Aaaaa cứu mạng——”

“Có người g.i.ế.c người! Cứu mạng với!”

Mặc dù tiếng la hét rất lớn, nhưng có kết giới của Sở Lạc bao bọc nên không truyền ra ngoài, hơn nữa mặt trời vẫn chưa mọc, khắp nơi vẫn còn tăm tối, chẳng ai chú ý đến họ cả.

Đến khi  đến trước cửa phủ Thành chủ, một đám thư sinh mặt mày trắng bệch, lập tức ngã xuống đất nôn mửa.

Trong phủ Thành chủ đang gấp rút thẩm án suốt đêm, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, sau khi giao phó vài câu với thị vệ ngoài cửa, họ liền để Sở Lạc đi vào.

Dây Trói Tiên lại biến hóa một lần nữa, trói đám người kia thành một chuỗi, kéo từng người vào trong.

Rời khỏi khách điếm, lại bị hành hạ một phen thế này, sự chú ý của đám người kia đối với hồ tiên đã giảm sút không ít.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Lúc này trong viện, Tề Lễ và hai vị quan lại khác đang vừa khéo đi ngang qua, thấy cảnh tượng đằng xa thì giật cả mình, vội vàng ra khỏi phủ Thành chủ.

Bọn họ phải tốn công giải thích với Đơn Thành chủ  mới được lưu lại tạm thời nơi này, không ngờ Sở Lạc lại mang theo một đám thư sinh như bị trúng tà đến đây nữa.

Trong công đường, Đơn Thành chủ đang thẩm vấn dì Thẩm thì trong đầu bỗng vang lên giọng nói của Sở Lạc, thông báo một vài tin tức mới.

Đơn Như theo phản xạ nhìn quanh, không thấy bóng dáng Sở Lạc, lúc này mới hiểu là truyền âm thuật.

Ánh mắt ông nhìn về người đang quỳ giữa công đường –dì  Thẩm , từ đầu đến giờ không tiết lộ chút thông tin nào.

“Tốt lắm, nếu ngươi không chịu nói ngôi mộ mà ngươi thờ cúng là ai, vậy bản quan hỏi ngươi, ngươi có biết ai tên là Thái Đình không!”

Vừa nghe thấy cái tên ấy, sắc mặt dì Thẩm  lập tức biến đổi.

Sau khi đưa những bộ hài cốt trong mộ về phủ Thành chủ, họ đã tra xét danh sách mất tích trong nhiều năm ở Lưu Thành và vùng lân cận, trên bàn của Đơn Như lúc này là  một quyển sổ ghi danh.

Trong đường im lặng hồi lâu, cuối cùng dì Thẩm  mở miệng: “Không quen.”

“Không quen?” Giọng của Đơn Như  vang lên, “Đã không quen, thì sao lại nửa đêm đi cúng mộ Thái Đình?”

“Đại nhân làm sao biết chắc đó là mộ của Thái Đình?”

Đơn Như ra hiệu cho thuộc hạ: “Đem bộ hài cốt lên.”

Bộ hài cốt trắng hếu ấy được đặt ngay bên cạnh dì Thẩm , bà chỉ liếc nhìn một cái đã sợ đến thân thể run rẩy, không dám nhìn lần thứ hai.

 

“Chúng ta đã kiểm tra rồi, quần áo và vật phẩm mang theo trên người bộ hài cốt này đều là của Thái Đình – người từng mất tích bí ẩn trên đường vào kinh dự thi. Quan phủ tìm kiếm bấy lâu không có kết quả, không ngờ từ lâu đã thành đống xương trắng.”

“Thẩm thị, ngươi còn nói người này không liên quan gì đến ngươi sao!”

Rầm – tiếng vỗ mộc gây án vang lên, Dì Thẩm  lập tức dập đầu xuống đất: “Ta nhận! Mọi chuyện ta đều nhận! Người là do ta giết, là ta giết!”

Nghe lời này xong, mày của Đơn Như chau chặt lại.

Gánh tội thay cho con – tuy ông đã sớm đoán được điều này, nhưng khi thật sự nghe từ miệng bà nói ra vẫn khiến người ta không khỏi bất lực.

Sở Lạc lúc này đang tựa ở bên ngoài công đường, nghe vậy liền lấy ra gói mê hương.

Trong đầu Đơn Như lại vang lên giọng nói của nàng, rồi ánh mắt ông lướt sang bên cạnh, quả nhiên thấy gói bột mê hương xuất hiện trên bàn.

“Thẩm thị, ngươi có nhận ra vật này không?” Đơn Như giao gói bột cho thuộc hạ, đem đến trước mặt dì Thẩm.

Bà nhìn thấy nó, thân thể càng cúi thấp hơn.

“Là… là của ta.”

“Đây là thuốc gì? Ngươi định dùng cho ai? Vì sao lại muốn dùng nó?”

“Chỉ là mê hương thôi, ta mua về để phòng thân, không định dùng cho ai cả!”

Ngoài cửa, chân mày Sở Lạc  nhíu lại, trong thức hải vang lên truyền âm của A Liên.

“Tri kỷ, lúc này hẳn nên giao tờ giấy của dì Thẩm  ra rồi chứ, bà ta đến giờ vẫn không chịu thừa nhận.” Thấy Sở Lạc không đáp, nàng lại hỏi, “Sao thế?”

“Có gì đó không đúng.” Sở Lạc liếc nhìn A Liên một cái.

Nàng nhớ rõ gói mê hương và xấp giấy ghi đầy chuyện độc ác kia được phát hiện cùng nhau, dì Thẩm  nhất định biết đó là đồ của con trai mình.

Khi nhắc đến chuyện của Thái Đình lúc nãy, bà ta đã lập tức muốn nhận tội thay cho con, vậy thì mọi lời nói hành động tiếp theo chắc chắn cũng là để bảo vệ hắn.

Nếu theo lẽ thường, dì  Thẩm  khi nhìn thấy gói mê hương kia nhất định sẽ liên tưởng đến xấp giấy kia – trên đó toàn là chứng cứ buộc tội con trai bà – nên tuyệt đối sẽ không nhận gói mê hương là của mình để tránh liên lụy đến hắn.

Thế mà bà lại thừa nhận ngay, là lời thốt ra không cần suy nghĩ, hay là… bà ta căn bản không biết xấp giấy kia được cất cùng một chỗ với mê hương?

Có người khác… đang âm thầm khống chế toàn cục sao?

Khi ánh mắt Sở Lạc mơ hồ nhìn về phía mình, hàng mi của A Liên khẽ cụp xuống.

Trong công đường, đầu dì Thẩm vẫn cúi sát đất, lúc chẳng ai chú ý, trong đồng tử bà đột nhiên lóe lên một cặp hoa sen vàng rực, rồi biến mất trong chớp mắt.

Ngay sau đó, phòng tuyến tâm lý của bà sụp đổ hoàn toàn, ngẩng đầu lên đã nước mắt lưng tròng.

“Ta biết, nhà họ Thẩm chúng ta nợ nhà họ Thái, đời này không trả hết được. Nhưng Đường nhi là đứa trẻ ngoan, nó rất nghe lời ta, tất cả chỉ vì bị hồ yêu mê hoặc mới đi g.i.ế.c người…”

Lời vừa dứt, Đơn Như và những người khác đều nhìn nhau.

Người vừa rồi còn quyết không chịu khai ra Thẩm Đường, sao giờ lại đột nhiên nhận hết tội trạng?

“Sau khi Đường nhi đậu cử nhân, liền bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi hội năm sau ở kinh thành. Từ lúc cha nó mất, cuộc sống trong nhà khó khăn, ta phải làm ba việc để nuôi nó ăn học, nó đều thấy trong mắt.”

“Nó không đành lòng nhìn ta vất vả, nói sau này làm quan rồi sẽ đổi đời. Vì ôn tập, nó tự nhốt mình trong phòng ngày đêm đọc sách, ai ngờ lại gặp phải hồ yêu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK