Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong quán trọ, tất cả đám thư sinh đều đã từ trong phòng bước ra. Ngoại trừ Diêm Trí đang nắm chặt con dao, điên cuồng c.h.é.m vào cánh cửa với đôi mắt đỏ rực như kẻ tẩu hỏa nhập ma, thì những người còn lại đều mang vẻ mặt mệt mỏi, thỉnh thoảng còn ngáp dài.

Thế nhưng, trạng thái như vậy cũng không hề ảnh hưởng đến việc bọn họ điên cuồng nhặt lấy mọi thứ có thể dùng làm vũ khí trong tay, theo sát sau lưng Diêm Trí phẫn nộ c.h.é.m đập vào cánh cửa phòng bếp.

Bấy nhiêu người đồng loạt tấn công một cánh cửa, theo lẽ thường thì cánh cửa ấy đáng ra đã bị phá tan từ lâu. Thế nhưng, họ đập phá đã kéo dài gần ba canh giờ nhưng nó vẫn còn nguyên.

Ngay lúc ấy, ở phía bên kia của cánh cửa, A Liên đang quay lưng lại với ba vị quan viên  từ triều đình tới, cùng dì Trầm – đầu bếp của quán – và mấy người làm trong quán trọ. Nàng rút từ trong tay áo ra một đạo phù chú, dán lên cánh cửa phòng.

Trước đó, lá bùa mà nàng gia trì trên cánh cửa đã hết hiệu lực, giờ phải thay bằng một đạo mới, tạm thời bảo đảm được rằng bọn người bị mê hoặc bên ngoài sẽ không phá được cửa.

Nhưng đây cũng là đạo phù cuối cùng trên người nàng. Vừa rồi nàng đã gửi tin cho Sở Lạc, chẳng rõ khi nào nàng ấy mới kịp về.

Những kẻ tấn công bên ngoài chỉ là thân xác phàm nhân, nàng hoàn toàn có thể dùng linh lực để trấn áp, nhưng vì chưa từng được huấn luyện khống chế linh lực một cách chuyên biệt, nếu không cẩn thận sẽ khiến một số người mất mạng.

Mà đám khách trọ kia không biết bị gì, lúc trước nàng cứu Tề Lễ khỏi tay Diêm Trí, không chỉ Diêm Trí cầm d.a.o truy sát, mà những người khác cũng lần lượt bước ra khỏi phòng, cùng giúp hắn một tay.

Chúng đã vây kín cả quán trọ, nàng vừa mang theo những người vẫn còn tỉnh táo vừa chạy trốn khắp nơi, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải ẩn náu trong phòng bếp này.

Lúc ấy bên ngoài quán trọ vẫn còn người dùng gậy dài liên tục đập cửa sổ, dọa đến mức Chu đại nhân  đang trốn dưới cửa sổ cũng phải hoảng hốt bỏ chạy sang bên khác.

Tề Lễ trong trạng thái suy yếu, vết thương ở cổ đã được băng bó cẩn thận, thẫn thờ nói: “Đám thí sinh ngoài kia định g.i.ế.c ta thật sao? Bọn họ vì sao lại như vậy… Tuy hôm qua ta có hơi lời lẽ gay gắt, nhưng cũng không đến mức phải c.h.ế.t chứ…”

Triệu Tri phủ  gan lớn hơn chút, đứng lặng lẽ nghe tiếng động bên ngoài hồi lâu rồi nói: “Hôm qua Tề đại nhân nói không hay về hồ tiên, ta thấy ngoài Diêm Trí thực sự có lòng oán hận ngài, thì những người còn lại lại giống như đang muốn vì hồ tiên mà ra mặt vậy.”

Chưởng quầy nghe tiếng đập phá ầm ĩ ngoài kia, vẻ mặt lo lắng  vội vã bước tới cạnh A Liên.

“Liên công tử, giờ còn cách nào khiến bọn họ yên lặng lại không? Nếu cứ đập phá thế này nữa, quán của ta coi như xong đời!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Giờ phút này rồi còn nghĩ đến quán với xá, giữ được mạng mới là quan trọng!” Chu Đại nhân  nói.

Tề Lễ nhìn sang chưởng quầy: “Chưởng quầy yên tâm, nếu còn sống được mà rời khỏi đây, thì mọi tổn thất của quán hôm nay, bản quan nhất định bồi thường đầy đủ.”

Một câu ấy như viên thuốc an thần, chưởng quầy cũng lặng lẽ bình tâm lại.

“Cái đó… mọi người đừng hoảng, bằng hữu thân thiết của ta sắp trở về rồi, nàng mà về nhất định có cách. Mọi người cứ yên tâm trăm phần, sẽ không ai c.h.ế.t đâu.” A Liên quay lại nói.

Dù sao thì nếu thật sự đến bước phải dùng linh lực, kẻ có thể gặp nguy cũng chỉ là đám thư sinh ngoài kia, nhưng nàng vẫn cố giữ vững giới hạn.

Nói xong, A Liên bước về phía dì Trầm.

So với những người khác trong phòng, dì Trầm rất khác biệt. Từ khi trốn vào đây, bà vẫn trong trạng thái bất an, không nói lấy một lời, toàn thân đầy mồ hôi.

“Dì Trầm, đừng lo, sẽ không sao đâu.” A Liên vỗ vai bà, dịu giọng an ủi.

Dì Trầm chỉ cúi đầu thấp, vẫn không thốt ra tiếng nào.

Khi Sở Lạc chạy tới nơi, cảnh tượng hỗn loạn và khủng khiếp trong quán trọ khiến nàng thoáng sững sờ.

Đám thư sinh kia rõ ràng đã mất hết lý trí, không hề có khí tức dị thường nào, giống hệt như đám người chết  ở bãi tha ma.

Thấy bọn họ đang vây chặt lối vào nhà bếp, Sở Lạc liền hiểu A Liên và những người khác đang ẩn náu trong đó. Nàng không chút do dự  triển Phong Hỏa, đánh ngất toàn bộ đám thư sinh. Mỗi luồng linh lực đều được nàng cẩn thận khống chế, không làm tổn thương bất kỳ ai.

 

Những người trúng Phong Hỏa lần lượt ngã xuống bất tỉnh, bên trong phòng bếp nghe thấy bên ngoài đã yên ắng, ai nấy đều đứng dậy.

A Liên bước tới cửa phòng.

“Ra đi, hết nguy hiểm rồi.” Giọng Sở Lạc vang lên từ ngoài.

A Liên vẫn cảnh giác: “Đưa ám hiệu!”

Nghe vậy, Sở Lạc im lặng giây lát rồi đáp: “Ngươi căn bản chưa từng ước định ám hiệu với ta!”

Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức mở ra, A Liên lao tới ôm chầm lấy nàng: “Tri kỉ, ngươi cuối cùng cũng về rồi!”

Ngay sau đó, nàng thấy đám thư sinh nằm la liệt dưới đất, không hề có chút thương tích nào, bèn tròn mắt nhìn Sở Lạc đầy kinh ngạc: “Trời ơi, ngươi làm thế nào vậy!”

【Độ hảo cảm của A Liên +10, nhận được 10 điểm khí vận.】

“Giờ đừng hỏi chuyện đó nữa, mau kể cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì ở đây?”

Trong lúc A Liên kể lại tường tận, những người khác cũng lần lượt bước ra khỏi phòng bếp.

“Buồn ngủ… rồi còn định g.i.ế.c Tề đại nhân?” Sở Lạc nhìn sang Tề Lễ.

Lúc này Tề Lễ được hai vị đại nhân đỡ đi tới, bất đắc dĩ nói: “Đa tạ đại nhân kịp thời cứu giúp. Ta vốn cũng muốn tra cho rõ chân tướng chuyện hồ tiên, nhưng tình hình hiện tại đại nhân cũng thấy rồi đó, những người này đều muốn g.i.ế.c ta. Nếu còn ở lại đây, e là không thể về lại kinh đô được nữa!”

“Phải đó, chuyện thế này chúng ta không thể tiếp tục ở lại quán trọ được nữa, tốt nhất là đi ngay,”Chu  đại nhân  cũng vội tiếp lời, “Đại nhân thứ lỗi, nhưng chúng ta phải rời đi ngay lập tức!”

Sở Lạc lại chẳng quá để tâm chuyện đi hay ở, chỉ nói: “Mọi người cứ tự lo cho mình trước, chuyện ở đây ta sẽ điều tra.”

Nhưng khi vừa nói đến đây, Sở Lạc liền phát hiện – trong đám người kia, dì Trầm vẫn cúi đầu thấp, bỗng lặng lẽ nhìn nàng một cái.

Cái nhìn ấy rất khó để nhận ra, nhưng Sở Lạc vốn nhạy cảm với ánh mắt người khác, cũng lập tức liếc mắt lại dò xét.

Tay của dì Thẩm đang run rẩy dữ dội.

Chờ ba vị quan rời đi, Sở Lạc liền bước về phía chưởng quầy và dì Thẩm.

“Chuyện xảy ra trong khách điếm hôm nay, hai người có thể kể lại rõ ràng hơn cho ta nghe không?”

Chưởng quầy vội vàng gật đầu đáp ứng, dì Thẩm bên cạnh cũng khẽ gật đầu.

Khi Sở Lạc bước lại gần, ánh mắt chợt thoáng động.

“Hôm nay dì dùng loại hương phấn nào vậy? Mùi khá dễ chịu đấy.” Sở Lạc mỉm cười nói.

Nghe vậy, dì Thẩm thoáng ngẩn ra, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái rồi vội vàng lảng tránh:

“Cái... cái đó, trong bếp nhiều khói dầu quá, ta tiện tay mua ít hương phấn ngoài phố, chỉ để át mùi khói thôi.”

Sở Lạc mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì, nhưng trong lòng đã có vài phần phán đoán.

Gương mặt bà ta so với tuổi thực thì đã lão hóa hơn nhiều, xưa nay không hề để tâm dưỡng nhan, vậy mà lại vì chút khói dầu mà mua hương phấn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK