“Các ngươi đã làm gì phụ thân ta, các ngươi đã làm gì ông ấy rồi?!”
“Đại sư tỷ ngày ngày kề cận với người, lẽ nào lại không nhận ra đó chính là sư tôn của chúng ta sao?”
Giọng Sở Yên Nhiên vừa dứt, sắc mặt của Điền Tâm Cầm và Phương Vu đồng loạt biến đổi.
“Phụ thân... phụ thân người…” Lệ tuôn như mưa, ánh mắt Điền Tâm Cầm nhìn về phía Hàn Nguyệt và Sở Yên Nhiên tràn ngập thù hận: “Ta liều mạng với các ngươi!!”
Nàng vừa định lao lên thì đã bị Phương Vu kéo giữ lại.
“Tổ mẫu…” Mắt Điền Tâm Cầm đã đỏ hoe vì khóc, “Bọn họ g.i.ế.c phụ thân, chúng chiếm đoạt thân thể của phụ thân, người… người không phải không thương con nữa đâu!”
“Tâm nhi…” Khóe mắt Phương Vu cũng lấp lánh lệ, trong khoảnh khắc ấy, dung nhan như già đi mấy phần, nhưng bà vẫn gắng gượng chống đỡ thân thể, “Tổ mẫu bị thương, con hãy đưa tổ mẫu rời khỏi nơi này, được không?”
Nghe vậy, Điền Tâm Cầm cuống quýt đưa tay lau m.á.u bên miệng tổ mẫu.
“Muốn đi sao?” Hàn Nguyệt bật cười lạnh, “Các ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi sống mà rời khỏi nơi này à?”
Dứt lời, nàng liền định xông lên lần nữa, đúng lúc ấy, bên ngoài hí viện vang lên một trận chấn động dữ dội, khiến mọi ánh mắt đều bị thu hút.
“Không ổn!” Lão đán trao đổi ánh mắt với hoa đán và tiểu sinh.
Ba người đồng loạt xông về phía Hàn Nguyệt.
Bọn chúng đã cảm nhận được bên ngoài kịch cảnh có chuyện bất ổn xảy ra, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ có người phá vỡ nơi này, cần phải mau chóng lột da Hàn Nguyệt trước khi bị cản trở.
Cùng lúc ấy, đại môn của phủ Điền gia bị một luồng linh lực hỏa hệ đánh vỡ tan, gia chủ Điền gia – người từ đầu vẫn nhẫn nhịn không hoàn thủ sau một chưởng của Sở Lạc – giờ đây bị đánh bay ra xa cả mười trượng.
Lồm cồm bò dậy từ mặt đất, ông ta giả bộ khổ sở, lớn tiếng hét lên: “Hành vi bá đạo thế này mà ngươi còn dám xưng là đệ tử danh môn chính phái sao?! Mọi người đều thấy cả rồi đấy, chính tiểu bối này ra tay trước với ta!”
“Là ta ra tay trước đấy, chẳng phải đang cho ngươi cái cớ hoàn hảo để đánh trả hay sao? Sao, Nguyên Anh không dám đánh Kim Đan? Cần gọi người đến chống lưng? Hàn Trần trưởng lão, lâu lắm không gặp, ngài càng sống càng bạc nhược đấy nhỉ!”
Sở Lạc đã rút vũ khí ra, hiển nhiên là định động thủ tới cùng.
Thấy cảnh này, Phong Vi Chi khẽ day trán, vẻ mặt lộ ra vài phần đau đầu.
Hành xử của nàng thật chẳng giống người danh môn chính phái, nhưng quả thực cách này có thể tiết kiệm không ít thời gian dây dưa. Chỉ khổ cho hắn – người đã đồng ý giúp đỡ – giờ chẳng biết nên dàn xếp thế nào cho êm thấm...
Đúng lúc đó, Dịch Như – xuất thân từ thế gia luyện khí Dịch gia, đồng thời cũng có chút giao tình với Sở Lạc – bước ra khỏi đám đông.
“Đến nước này rồi, ta cũng không cần che giấu nữa. Gia chủ Điền gia, mẫu thân ngài – Phương lão phu nhân – quả thực từng phái người đến Dịch gia chúng ta, mua một loại linh khí chuyên dùng để kiểm tra tu sĩ có bị đoạt xá hay không. Tuy kết quả cuối cùng không phát hiện điều gì, nhưng nếu ngài thực sự là Hàn Trần từng đứng trên đỉnh Hóa Thần, vậy việc linh khí không thể nhận ra cũng là điều dễ hiểu.”
“Cách làm của Sở đạo hữu hôm nay không có gì sai. Đoạt xá là hành vi bỉ ổi đến mức nào, trong lòng chư vị đều rõ. Huống chi Hàn Trần trưởng lão lại là thân đệ của tông chủ Linh Thú Tông – bất kể quá trình ra sao, điều chúng ta muốn, là một sự thật rõ ràng!”
Một vị quan viên của Nghiệp Quốc cũng cười nói: “Trưởng lão Hàn Trần của Linh Thú Tông xưa kia cao cao tại thượng, giờ thì rơi từ mây xuống bùn, từng kiêu ngạo ngất trời, giờ lại im thin thít. Dân thường như chúng ta cũng tò mò lắm mà, ha ha ha...”
Điền Gia chủ vừa định mở miệng thì một cước của Sở Lạc đã đạp thẳng vào mặt hắn: “Hàn Trần trưởng lão? Đệ nhất thiên hạ Hàn Trần trưởng lão? Sao ông không đánh trả nữa đi!”
Một cước kia không khiến hắn phun máu, thì cũng đã làm hắn khí huyết công tâm, trực tiếp hộc m.á.u vì tức giận, túm lấy cổ chân của Sở Lạc.
“Con nha đầu không biết trời cao đất dày! Hôm nay ngươi khi dễ người quá đáng, vậy để ta thay sư tôn ngươi dạy dỗ ngươi một phen!”
“Ồ, vậy là ông còn nhớ sư tôn của ta à?”
Lời vừa dứt, tay gia chủ Điền gia không kìm được khẽ run lên.
Trong khoảnh khắc ấy, cổ chân Sở Lạc bốc lên nghiệp hỏa, dễ dàng thoát khỏi khống chế, trường thương trong tay cũng đ.â.m tới.
So với lần trước, nàng đã mạnh hơn. Mà hắn — để che giấu thân phận — lại không thể thả ra linh sủng, cũng không thể dùng công pháp của Linh Thú Tông, chỉ có thể sử dụng mấy loại công pháp phổ thông nhất trong tu giới để ứng phó, khiến thế trận càng lúc càng khó khăn.
Đánh một hồi, dần dần đã có người phát hiện điểm lạ.
“Sao Điền gia chủ không dùng công pháp của Điền gia vậy?”
“Ít ra cũng thả một con linh thú ra chứ, gọi gì là ngự thú sư nữa?”
“Không lẽ bị Sở Lạc nói trúng rồi?”
“Ban đầu ta còn tưởng con bé này cố ý gây chuyện, dù sao ân oán giữa nàng và Linh Thú Tông đâu phải mới một hai ngày. Mà Điền gia lại thân cận với Linh Thú Tông nữa.”
“Đúng vậy, ngoài chuyện ở Đại hội Thủ tịch lần trước, ta còn nghe nói chưởng môn Linh Thú Tông từng cố ý nhốt nàng trong Bỉnh Túc Lâm Chiểu — nơi quỷ dị nguy hiểm nhất phương Nam.”
“Vậy mà vẫn sống sót trở ra được? Đỉnh thật, chẳng trách Sở Lạc hận Linh Thú Tông đến vậy.”
Trong hí viện.
Điền Tâm Cầm vì bảo vệ Phương Vu mà cùng Thỏ Sao Nguyệt tử chiến với Sở Yên Nhiên và Thanh Văn Hổ . Hàn Nguyệt cùng linh thú của ả thì đang bị ba hình nhân hóa thành người quấn lấy, song xem ra ba hình nhân này căn bản không phải đối thủ của ả.
“A—!” Bà lão bị đánh bay xuống đất, hoa đán và tiểu sinh cũng dần không còn chống đỡ nổi.
Nhìn thấy ba người ngã gục, Hàn Nguyệt lau m.á.u trên trán, hừ lạnh: “Tự rước họa vào thân!”
Ả cất bước đi về phía bà lão, sát ý trong mắt không che giấu.
“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, ngươi tưởng mình là ai? Dám mơ tưởng tới da ta? Gì chứ, lũ từ Thần Ma cảnh bò ra như các ngươi đều ngây thơ thế sao?”
Khóe môi Hàn Nguyệt nhếch lên cười lạnh, vung tay lên, một đạo linh lực nhấc bổng bà lão lên khỏi mặt đất. Cùng với sự siết chặt của linh lực, nét mặt bà ta trở nên vặn vẹo vì đau đớn.
Đúng lúc này, trong không gian bỗng vang lên một giọng nữ xa lạ:
“Phế vật.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Hả? Ai đó?!” Hàn Nguyệt lập tức cảnh giác nhìn quanh.
Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện thân ảnh một nữ tử.
Nàng chân trần, khoác áo choàng, ngồi lơ lửng trong tư thế an nhiên, cánh tay phải đặt lên đầu gối, khuôn mặt bị che bởi một tấm màn vàng kết từ trân châu, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía này.
“Vương Thượng!”
Hoa đán và tiểu sinh thấy người liền đại kinh, lập tức quỳ rạp xuống đất, thành kính dập đầu về phía không trung.
Bà lão cũng liều mạng giãy giụa: “Vương Thượng cứu mạng! Cứu lão thân với—”
“Ngươi là ai?” Hàn Nguyệt dè dặt hỏi.
Nữ tử đáp lời nhàn nhạt: “Người lấy mạng ngươi.”
Vừa dứt lời, trong đồng tử nàng bỗng lóe lên kim quang — những đường vân hoa sen đơn giản đan xen nhau, chậm rãi xoay tròn.
Ngay khoảnh khắc trông thấy đóa liên hoa trong đồng tử nàng, toàn thân Hàn Nguyệt như bị rút sạch linh lực, vô lực ngã sụp xuống đất.
Thấy cảnh ấy, lão Đán vừa được giải thoát mừng rỡ ra mặt, vội nhặt con d.a.o dưới đất lên hung hăng nhào tới định rạch thẳng về phía nàng...