Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiếng của Hoa Hoa vang lên, Sở Lạc  không vội giải trận pháp nữa mà đưa thần thức dò xuống lòng đất.

Không có mật thất, cũng chẳng có cơ quan hay kết giới gì, tòa Phương Mỹ Lâu này chỉ là một toà nhà bình thường, e rằng từ khi ba con hoa yêu kia đến mới bắt đầu trở nên khác thường.

Sở Lạc bay trở lại tầng ba, vào phòng của bọn hoa yêu để tìm kiếm.

Do mùi quá rõ ràng, Sở Lạc  kéo hết những xác người bị bọn hoa yêu hút cạn dương khí c.h.ế.t khô dưới gầm giường ra ngoài. Xong việc, thần thức lại phát hiện một chiếc hộp đang bị yêu khí bao bọc.

Nàng tản yêu khí đi, mở hộp ra, bên trong chỉ có một chiếc lông vũ đen.

Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Khám phá Phương Mỹ Lâu”, nhận được 100 điểm khí vận.

Giá trị khí vận hiện tại: -5359.

Yêu khí trên chiếc lông vũ này hoàn toàn khác với của ba con hoa yêu, có vẻ là của một  yêu tộc khác.

Không vội lấy lông vũ ra, Sở Lạc đóng hộp lại, lấy ngọc bài thân phận ra chuẩn bị gửi tin tức này về tông môn.

Chủ nhân, ngươi định báo chuyện này cho Lăng Vân Tông sao?

Nghe vậy, tay Sở Lạc hơi khựng lại.

“Ta báo cho chưởng môn chuyện này… có vấn đề gì sao?”

Hoa Hoa không trả lời nữa.

Sở Lạc do dự một lúc rồi vẫn quyết định gửi tin về tông môn.

Với nàng mà nói, Lăng Vân Tông chính là nhà, là nơi nàng có thể hoàn toàn tin tưởng.

Chẳng bao lâu sau, hồi âm của Tống chưởng môn  đã đến.

“Trước mắt đừng hành động vội, ta sẽ phái người điều tra.”

Sở Lạc cất chiếc hộp chứa lông vũ vào chiếc vòng tay trữ vật, sau đó mới giải pháp trận, rời khỏi Phương Mỹ Lâu.

Chuyện “nhà ma” rất nhanh đã khiến thành Dương Địa chú ý. Đệ tử của Lăng Vân Quán, do được Sở Lạc nhờ cậy, trước thì đến nhà họ Ngô tra hộ khẩu, sau thì liền tới đây.

Vừa cảm nhận được khí tức của trận pháp, họ đã đoán có đồng đạo đang thi pháp nơi này. Đợi đến khi trận pháp được giải, lần theo linh khí, họ đi vòng ra sau Phương Mỹ Lâu thì bắt gặp ngay Sở Lạc đang nhảy qua cửa sổ.

“Sở sư tỷ, lại là tỷ sao?!”

“Ơ, các người đến nhanh vậy à?” Sở Lạc từ cửa sổ nhảy xuống, phủi phủi tay, rồi kể lại tình hình trong lầu.

Một đệ tử trụ tại Lăng Vân Quán đáp: “Chúng đệ tử làm theo lời dặn của sư tỷ, đuổi theo yêu tộc không có hộ khẩu tới đây, sau đó nghe người dân hoảng loạn nói Phương Mỹ Lâu có ma quỷ quấy phá, liền lập tức chạy tới, không ngờ là…”

Dù sao cũng phải phân biệt mức độ nghiêm trọng. Tuy Tô Uyển là yêu tộc không có hộ khẩu, nhưng sống ở Đông Vực đã nhiều năm mà chưa từng làm điều ác. So ra thì chuyện ma quỷ hại ngươg này rõ ràng cấp bách hơn.

Chỉ là họ không ngờ rằng, việc “ma quỷ hoành hành” này lại do chính Sở Lạc tạo ra để dân chúng sợ mà rời khỏi lầu, tránh lúc động thủ sẽ bị hoa yêu bắt làm con tin.

Cách làm tuy không chính quy… nhưng lại cực kỳ hiệu quả.

“Án mạng ở Dương Địa Thành khả năng lớn là do ba yêu hoa kia gây ra. Ta cũng đã tìm thấy vài t.h.i t.h.ể trong lầu. Việc điều tra sau này, cùng với giao tiếp với quan phủ, đành phiền các người. Còn yêu tộc trốn nhập họ khẩu kia để ta đi bắt, khi nào bắt được sẽ đưa về đạo quán, xem có thể bổ sung giấy tờ không, nếu không được thì đành đưa về Tây Vực.”

“Rõ!”

Chờ Sở Lạc rời đi, Lăng Vân Quán liền tiếp quản vụ việc ở Phương Mỹ Lâu.

“Gọi ta là bà già xấu xí? Ngươi tưởng ta muốn như vậy chắc!”

Tô Uyển ngồi bên bờ sông, khóc nấc từng hồi.

“Làm phàm nhân thì phải chịu sinh lão bệnh tử, có ai là nữ nhân trần thế mà mãi giữ được vẻ trẻ trung chứ!”

“Ta tình nguyện cùng ngươi già đi, vậy mà ngươi thì cứ mãi thích những gương mặt trẻ đẹp!”

“Hu hu hu… ta đúng là ngốc mà—”

Bỗng dưng cảm giác có linh khí áp sát, Tô Uyển lập tức ngừng khóc, vội lau mặt rồi tiếp tục bỏ chạy.

Khi Sở Lạc đến nơi, nhìn về hướng Tô Uyển bỏ trốn, khẽ lẩm bẩm: “Trùng hợp thật, hướng cô ta chạy lại đúng là nơi ta cần đến.”

Tô Uyển  phía trước chạy trốn trong căng thẳng, hoàn toàn không biết rằng Sở Lạc phía sau vừa xem nhiệm vụ vừa thong dong bám theo.

Cứ thế ba ngày trôi qua, đến khi Tô Uyển vào thành Tinh Vân, cảm nhận được Sở Lạc vẫn còn đuổi phía sau, rốt cuộc nhịn không được mà bùng phát.

“Cái đồ đạo sĩ ranh, muốn bắt thì bắt luôn đi, đừng có bám theo ta mãi thế!”

Vừa dứt lời, liền thấy thân ảnh Sở Lạc xuất hiện ngay trước mặt.

“Hửm? Nếu ta nói là tiện đường, ngươi tin không?”

“A a a! Ngươi tới từ lúc nào vậy?!”

“Mới vừa rồi.” Sở Lạc vừa nói, vừa lấy ra một sợi thừng trói yêu từ vòng tay trữ vật.

“Chờ đã!” Tô Uyển nhìn sợi thừng, nuốt nước bọt: “Tiểu đạo… tiểu đạo sĩ, hay là thương lượng chút đi, ngươi tha cho ta một lần được không, ta cam đoan sẽ không làm hại người phàm đâu, ta không phải loại yêu tộc tham ăn đâu mà!”

Sở Lạc nhìn nàng một lượt thật kỹ.

“Yêu khí tinh thuần, có thể tự mình tu luyện thành hình mà không cần hại người, hẳn là yêu tộc có truyền thừa và huyết mạch. Tha một lần thì được, nhưng ngươi phải theo ta về Lăng Vân Quán để bổ sung chứng nhận, làm hộ khẩu.”

Nghe vậy, mắt Tô Uyển sáng lên: “Tiểu đạo sĩ, ngươi chịu làm người bảo đảm cho ta sao?!”

Muốn yêu tộc ở lại lâu dài tại Đông Vực, trừ điều kiện bắt buộc như không được hại người trong quá trình tu luyện, còn cần vượt qua một cửa ải rất cao.

Hoặc là lập đại công cho đạo quán, hoặc là có đạo tu phẩm hạnh tốt, địa vị cao đứng ra bảo lãnh. Nhưng nếu yêu tộc về sau phạm lỗi, người bảo lãnh cũng sẽ bị liên đới xử phạt.

“Ngươi đang nằm mơ.” Sở Lạc lạnh lùng phá tan ảo tưởng của nàng.

Tô Uyển  mặt mày tái mét: “Không có người bảo đảm, ta cũng chưa từng lập công lớn, căn bản không thể lấy được hộ khẩu Đông Vực!”

“Ngươi cũng biết vậy à.”

“Ta…” Tô Uyển nghẹn lời.

Sở Lạc cầm sợi thừng đi tới: “Thế thì ngoan ngoãn bị đưa về Tây Vực đi.”

Nghe vậy, Tô Uyển chau mày, ngón tay giấu dưới tay áo đã bắt đầu chuyển sang màu đen tím.

“Ta không thể quay về Tây Vực, nếu ngươi cứ ép mãi như vậy, thì ta đành phải động thủ thôi!”

“Nếu ngươi ra tay, sau này muốn lấy được chứng nhận của đạo quán lại càng khó hơn.” Sở Lạc không hề bất ngờ luồng yêu khí toát ra  từ người Tô Uyển, chỉ thản nhiên nói ra sự thật này.

Tâm trạng của Tô Uyển vô cùng rối rắm, nhìn Sở Lạc từng bước tiến lại gần, bàn tay dưới ống tay áo cuối cùng vẫn không ra chiêu.

Kết cục, sợi dây trói yêu được buộc chặt quanh người nàng.

Cứ như vậy, Tô Uyển bị Sở Lạc dẫn vào Lăng Vân Quán trong thành Tinh Vân, tạm thời bị giam giữ trong một gian phòng.

Ở tiền viện đạo quán, một tiểu đạo sĩ phàm nhân ôm một xấp tài liệu bước vào phòng nghỉ của Sở Lạc.

“Sở sư tỷ, đây là toàn bộ tư liệu về con yêu nhện mà tỷ yêu cầu. Nàng đến Đông Vực đã bảy năm, quả thật luôn sống quy củ, chưa từng làm hại phàm nhân. Năm năm trước gả vào nhà họ Ngô, vẫn luôn sống như một người vợ phàm tục. Nhưng chỉ vậy thôi thì vẫn chưa đủ điều kiện để nhập hộ tịch.”

Sở Lạc chăm chú xem tài liệu về Tô Uyển, tiểu đạo sĩ ngoan ngoãn đứng một bên chờ sai bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK