Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn nhà cây, vẫn không một ai phát hiện ra kẻ bị dây leo trói buộc kia đã lặng lẽ biến mất.

“Mượn huyết của ngoại lai giả này để tế dưỡng Thần Cây, cũng chỉ đủ tưới mấy lần mà thôi. Huyết nô mà chúng ta nuôi còn nhiều, vẫn có thể duy trì một thời gian. Nhưng trên người ả lại mang oán niệm của Phượng Hoàng, chi bằng trước tiên tra rõ tung tích Phượng Hoàng đã.”

Chúng nhân đều đồng tình với lời đề nghị của nữ tử tộc cây ấy, nhưng khi vừa xoay người nhìn lại, toàn bộ đều biến sắc.

“Nàng ta đã trốn rồi!”

 

“Mau! phong tỏa toàn bộ lãnh địa tộc nhân, tuyệt đối không để nàng thoát khỏi rừng rậm!”

Cả khu rừng lập tức giới nghiêm, tộc nhân tộc Cây xuyên rừng lướt đi, khắp nơi ráo riết truy lùng tung tích của Sở Lạc.

Cùng lúc đó, Sở Lạc cũng dựa theo lộ tuyến mà Thủy Lệ chỉ dẫn, men theo dòng nước rời khỏi nơi cư ngụ của tộc Cây. Sau khi lên bờ, trông thấy một con chim bay ngang qua bầu trời, Sở Lạc không chút do dự tung ra một đạo linh lực hệ Hỏa, thiêu con chim thành tro bụi.

Thủy Lệ đi bên cạnh nàng thấy vậy thì sợ đến mức co rúm người lại.

“Chẳng phải ta bảo ngươi tìm một nơi không có sinh linh sao?”

Sở Lạc vừa nói, ánh mắt vừa quét qua cỏ cây bốn phía, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.

“Không... không có mà!”

Vừa dứt lời, lưỡi đao lại lập tức treo lơ lửng trên đầu.

“Có có có!” Thủy Lệ như mất hết hy vọng quay người lại, tiếp tục dẫn đường cho Sở Lạc.

Rời khỏi lãnh địa của tộc Cây, nàng đã mất hoàn toàn phương hướng, chỉ có thể dựa vào hoàn cảnh xung quanh để phán đoán.

Mà phương hướng mà Thủy Lệ dẫn nàng đi, dường như càng lúc càng tiến gần về phía trung tâm.

Nếu chỉ có một mình Sở Lạc đi như vậy, chắc chắn sẽ gặp phải quỷ vật nguy hiểm trong Quỷ Cảnh, nhưng Thủy Lệ lại rất quen thuộc nơi này, biết rõ chỗ nào có hiểm nguy cần tránh, nên dọc đường không xảy ra sự cố gì lớn.

Chỉ là phương hướng di chuyển của Thủy Lệ, bản thân nó đã rất bất thường.

Cảm nhận được lưỡi đao trên đầu ngày càng gần hơn, Thủy Lệ lại nức nở nói nhỏ: “Nơi không có sinh linh thật sự chỉ có ở trung tâm thôi... ngươi đừng dọa ta nữa... những gì ta biết ta đều đã nói cả rồi…”

Không để tâm đến tiếng khóc phía sau, Sở Lạc lại nhớ đến tấm bản đồ mà Vân Nhược Bách đã vẽ.

Trung tâm Quỷ Cảnh – Vô Thủy chi địa.

Đã gọi là nơi không có nước, thì khả năng cao cũng không có sinh linh, nhưng nơi đó lại chắc chắn là vùng nguy hiểm nhất.

Nhưng nếu cứ mãi lẩn trốn bên ngoài, sớm muộn gì vị trí của nàng cũng sẽ bị ý chí của Quỷ Cảnh phát hiện. Hắn muốn g.i.ế.c nàng, thì nơi nào cũng là con đường chết.

“Tiếp tục đi.” Sau khi hạ quyết tâm, Sở Lạc trầm giọng nói.

Không rõ đã đi bao lâu, cảnh vật phía trước dần biến từ xanh tươi sang khô cằn nóng bức.

Mặt đất bị nung đến nứt nẻ, hơi nóng chẳng phải từ ánh mặt trời, mà như trào lên từ sâu trong lòng đất.

“Ục ục… bây giờ… bây giờ ngươi có thể thả ta về rồi chứ… nóng quá… ta sắp tan ra rồi…”

Sở Lạc nhấc khối cầu đen lên, nhét vào trong hồ nước rồi tiện tay quăng vào túi đựng Phá Chiều.

Càng tiến vào sâu, nhiệt độ trong không gian càng cao. Với một tu sĩ thông thường dù đã đạt đến Kim Đan kỳ, chỉ cần bước thêm vài bước nữa là thân thể đã có thể bốc cháy. Nhưng với Sở Lạc, tất cả vẫn còn nằm trong ngưỡng chịu đựng.

 

Cùng lúc nàng càng đến gần trung tâm, một tòa cung điện do ánh sáng kết thành cũng dần hiện ra trước mắt.

Bảy sắc cầu vồng đan xen thành hình dáng cung điện, sừng sững bất động. Hơi nóng phát ra từ nơi đó lại càng khiến người ta khó mà chịu nổi.

Sở Lạc cẩn thận dùng thần thức thăm dò, không phát hiện khí tức nào bên trong Quang điện, bèn thi triển ẩn thân thuật, lặng lẽ bước vào trong.

Bên trong cung điện trống rỗng như một nhà lao, chỉ có ở chỗ sâu nhất trên mặt đất xuất hiện một hố sâu như vực thẳm không thấy đáy. Trong vực ấy hừng hực lửa cháy, nhiệt độ từ những ngọn lửa này tuyệt đối không phải thứ có thể tìm thấy bên ngoài.

Có lẽ, thứ nằm dưới đáy vực kia chính là nguồn gốc khiến nơi này trở thành Vô Thủy chi địa. Cảm nhận được linh khí Hỏa hệ nồng đậm xung quanh, Sở Lạc càng mạnh dạn suy đoán: bên dưới kia, chính là Hỏa tinh phách vạn năm.

Thứ này tất nhiên phải được vật thể mạnh mẽ nhất trong Quỷ Cảnh canh giữ. Khi Sở Lạc còn đang suy tính vật thể ấy đang ẩn náu nơi đâu, thì bên ngoài chợt có một luồng khí tức tiến lại gần.

Sở Lạc  đảo mắt nhìn quanh, trong cung điện không hề có nơi nào để ẩn thân. Khi luồng khí tức kia sắp tiến đến cửa điện, nàng nghiến răng, trực tiếp nhảy xuống vực lửa.

Cửa Quang điện bật mở, một nam tử tóc xanh tai nhọn, mang đặc trưng của tộc tinh linh bước vào. Hắn không do dự tiến thẳng về phía vực lửa.

Cảm nhận được khí tức Hỏa tinh phách vẫn còn, hắn l thở phào, chỉ là vẫn đứng yên tại chỗ như đang cân nhắc điều gì đó.

“Rốt cuộc thì đã đi đâu rồi…”

Cùng lúc đó, không xa miệng vực, Sở Lạc hóa thân thành hỏa diễm, hòa mình vào những ngọn lửa bốc lên từ đáy vực, hai tay bám chặt vách tường để không bị rơi xuống.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam tử tóc xanh đang đứng nơi miệng vực, tim càng lúc càng siết lại.

Hắn rất mạnh, tuyệt đối không phải đối thủ mà nàng có thể đương đầu.

Làm ơn đừng phát hiện ra ta...

Người kia đứng ở miệng vực thật lâu, đến khi Sở Lạc gần như không thể duy trì trạng thái hỏa diễm được nữa, thì bên ngoài Quang điện chợt có động tĩnh. Lại có người đến.

Nghe thấy tiếng động, nam tử tóc xanh  xoay người đi ra.

Sở Lạc trở lại hình người, chật vật leo lên một đoạn, nhưng để an toàn nàng vẫn chưa rời khỏi vực mà chỉ nghe được âm thanh trò chuyện từ xa vọng lại.

Một giọng nói già nua vang lên:

“Lần sau ngươi hành động, xin đừng tùy ý thay đổi vị trí của tộc Cây. Khí tức Thần Cây đã vô cùng yếu ớt, những điều này ngươi hiểu rõ, nó không thể chịu nổi một lần tổn hại nữa.”

Sau đó là giọng của nam tinh linh tóc xanh:

“Ngươi tới đây là để trách móc ta? Ta còn chưa truy cứu chuyện các ngươi, đến một kẻ tu hành bình thường cũng để nó chạy mất. Đã qua gần một ngày rồi mà còn chưa tìm ra nơi nàng ta ẩn thân.”

“Truy tìm ngoại lai giả trốn thoát, đó là sở trường của ngươi.”

“Ta đúng là có thể giao tiếp với vạn vật, nhưng không có nghĩa là mọi việc đều phải đổ lên đầu ta. Huống hồ, ta đã chuẩn bị rất lâu để dẫn tộc Cây đến trước mặt nàng ta, đây là cơ hội hiếm có để bắt nàng, vậy mà các ngươi lại không xử tử nàng ta ngay?”

“Chúng ta cần nàng để biết tình hình của Phượng Hoàng.”

“Phượng Hoàng đã rời bỏ quê hương rồi, nó không còn là tộc nhân của chúng ta nữa!”

“Đó là sinh linh do Thần Cây thai nghén ra, chúng ta vĩnh viễn không thể vứt bỏ nó!”

“Trong đầu ngươi chỉ có mỗi Thần Cây sao? Việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm ra ngoại lai giả đó, rồi g.i.ế.c nàng! Đó mới là mệnh lệnh của Thần!”

“Mệnh lệnh của Thần… không, không phải vậy, Thần còn chưa giáng lâm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK