Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lòng nàng d.a.o động, mà sự d.a.o động ấy đổi lại là sợi chỉ khâu da thịt trên thân thể bắt đầu bung ra, song sợi chỉ đó không biến mất, mà lại bắt đầu chui ngược vào trong cơ thể.

Thình thịch, thình thịch...

Tựa như tơ nhện, sợi chỉ cuốn lấy trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, vòng này nối tiếp vòng kia, từ từ siết chặt lại.

Cơn đau như bị mài nghiến lan ra khắp toàn thân, biểu cảm trên mặt nàng cũng trở nên dữ tợn quỷ dị hơn bao giờ hết.

Theo từng nhịp đập bị bóp nghẹt của trái tim, ánh mắt nàng quay về đầy độc ác như lúc đầu.

“Ta không rảnh chơi cái trò tỷ muội với ngươi,” con yêu nhện cười nhạt nhìn Sở Lạc, “ngươi còn cầm cự được bao lâu nữa?”

Nói rồi, nó lại lần nữa phát động tấn công.

Tô Uyển lau khô nước mắt, hoàn toàn  rũ bỏ dáng vẻ yếu đuối và nhút nhát thường ngày, bay thẳng về phía yêu nhện.

“Ngươi thả A Tỷ ta ra!”

“Ngu ngốc cố chấp!”

Trong mắt yêu nhện ánh lên vẻ hung bạo, điên cuồng vung chưởng đánh tới. Tô Uyển vốn đã bị thương, giờ lại thêm m.á.u me đầm đìa.

Nhưng lần này, nàng không hề lùi bước.

“Ngươi thả A Tỷ ta ra, A Tỷ... A Tỷ, muội đến cứu tỷ đây...”

“Muội đưa tỷ về nhà, muội không sợ nữa, cái gì cũng không sợ... Chúng ta đi tìm phụ mẫu và ca ca, chúng ta về nhà...”

“A Tỷ, đừng sợ... muội ở đây.”

Sở Lạc nhìn Tô Uyển  đang đầm đìa máu, liều c.h.ế.t chắn trước mặt, lại nhìn con yêu nhện  nhanh nhẹn đang ra tay chậm hơn hẳn khi đối đầu với nàng, liền đem phần lớn thần thức chuyển về bụng Thôn Nguyệt.

Trong mắt mọi người, Kim Giáp Lực Sĩ do Sở Lạc điều khiển càng lúc càng mạnh mẽ, yêu khí trong không gian nhất thời không áp chế nổi nàng.

Ngay khoảnh khắc bàn tay m.á.u sơ hở, Kim Giáp Lực Sĩ giương búa rìu trong tay, giáng mạnh xuống cái hố trên mặt đất.

Ầm ——

Tiếng nổ chấn động trời đất vang lên, vầng nguyệt huyết đỏ treo cao trên không trung vỡ ra một mảnh, để lộ ánh trăng trong trẻo thuần khiết.

Người trong bụng Thôn Nguyệt nhìn thấy tia sáng từ miệng hố, ai nấy đều mừng rỡ. Một nhóm tiếp tục kiềm chế Dịch Anh Thâm, nhóm còn lại liều mạng phá hố thoát ra.

Nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt Việt Kim đại biến, vội thu hồi yêu khí về.

Ý thức vừa trở lại thân thể, nhìn thấy Thôn Nguyệt đau đến ngất lịm, hắn  tụ hết yêu lực, dồn vào miệng vết thương nơi bụng nó để vá lại.

Nhưng đã muộn rồi.

Rìu lớn của Kim Giáp Lực Sĩ cùng linh lực của các tu sĩ trong bụng Thôn Nguyệt cùng lúc giáng xuống, bụng Thôn Nguyệt bị bổ tung.

Một luồng kim quang phóng vút ra đầu tiên, Việt Kim chưa kịp nghĩ ngợi đã vội vã tung linh lực chặn lại, nhưng khi nhìn rõ thì phát hiện người dẫn đầu chính là Kim Giáp Lực Sĩ đôi mắt vô hồn, còn bóng dáng Sở Lạc trên vai phải đã biến mất – nàng đã thu hồi toàn bộ thần thức.

Kim Giáp Lực Sĩ đó là hòn đá dò đường mà nàng ném ra, nhằm đảm bảo sự an toàn cho những người phía sau!

Việt Kim tức giận đến nghiến răng.

“Hay lắm, quả không hổ là người được chọn, để ta xem ngươi còn sống sót được bao lâu!”

Dứt lời, thân hình hắn hóa thành một con quạ mắt đỏ rực, bay thẳng ra khỏi  thành Tinh Vân.

Từng luồng ánh sáng bay vụt khỏi bụng Thôn Nguyệt, khi đáp xuống đất  hóa thành hình người.

Dưới nước, Sở Lạc đã  thu hồi thần thức sau khi xử lý xong tình huống bên kia, nhìn về phía trước – nơi cuộc chiến thảm khốc vẫn chưa kết thúc.

Tô Uyển vốn không phải là yêu tộc giỏi chiến đấu, từ sau khi rời nhà bảy năm trước, chẳng ai dạy nàng luyện công nữa, nàng sống như một người phàm suốt ngần ấy năm.

 

Còn phía nữ tử kia, trái tim trong cơ thể nàng vẫn đang không ngừng phản kháng, càng lúc càng nhiều sợi chỉ khâu tràn vào, từng mảng da thịt rơi rụng xuống làn nước.

Đã đến lúc kết thúc rồi.

Sở Lạc thi triển Xí Hỏa Di Hình, bất ngờ xuất hiện phía sau yêu nhện, dồn hết linh lực còn lại trong người, thi triển Nghiệp Hỏa thiêu đốt đối phương.

Làn da vốn đã rách nát sao có thể chống đỡ nổi Nghiệp Hỏa, trong chớp mắt đã bùng lên lửa lớn.

Tô Uyển chỉ thấy bóng dáng trước mắt hóa thành một ngọn lửa, trong đầu nàng  trống rỗng, không màng tất cả lao về phía trước.

“A Tỷ! A Tỷ!”

Nghiệp Hỏa theo dòng nước tản đi, cảnh tượng hiện ra trước mắt: Sở Lạc vẫn đứng đó, tay nâng một trái tim đầy vết thương.

Thấy trái tim trong tay Sở Lạc, ký ức trong đầu Tô Uyển như hỗn loạn.

 

A Tỷ trong ấn tượng của nàng vẫn là người hay ngồi ngoài động phơi nắng, thích kể cho nàng nghe những chuyện lớn nhỏ trong yêu vực, còn hay lén mua đồ ăn ngon của loài người cho nàng.

A Tỷ ấy vốn rất đẹp.

Vậy mà chỉ mới bảy năm – một khoảng thời gian thoáng qua với yêu tộc – nàng gặp lại A Tỷ, lại là dáng vẻ như thế này.

Tô Uyển nức nở không thành tiếng, run rẩy đón lấy trái tim kia từ tay Sở Lạc, ôm vào lòng đầy trân trọng, sợ chạm mạnh sẽ làm nó vỡ nát.

Cùng với sự tan biến của bản thể, sinh cơ trong trái tim cũng dần dần tiêu tán.

Tô Uyển quỳ ngồi bất lực trên mặt đất, vết thương trên người đau đến đâu cũng không cảm nhận được, nàng khẽ tựa má vào trái tim đẫm m.á.u kia.

Mặt trăng trên bầu trời đêm trở lại màu trắng tinh khôi, những con mắt m.á.u bám trên người mọi người cũng biến mất,  thành Tinh Vânlại yên bình như xưa.

Sở Lạc thu lại thần thức, nhìn về phía Tô Uyển không xa phía trước.

Nỗi đau trong lòng, còn xé tim hơn cả những vết thương trên da thịt.

Sở Lạc mím môi, rồi khẽ niệm trong lòng: “Sử dụng thẻ ngẫu nhiên.”

[Chúc mừng ký chủ nhận được kỹ năng dùng một lần – Thần giao cách cảm.]

Sở Lạc giơ tay, từng đốm kim quang trong lòng bàn tay lặng lẽ nhập vào trái tim đầy thương tích kia.

“Uyển Uyển.”

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tô Uyển ngẩng đầu lên ngơ ngác.

Người đứng trước mắt vẫn là dáng vẻ trong ký ức, nụ cười dịu dàng trên môi, cúi người nhẹ nhàng, đưa tay xoa mái tóc nàng.

“Sao vẫn như khi còn bé, cứ ngồi dưới đất mà khóc,” trong mắt A Tỷ ngân ngấn lệ, “về sau A Tỷ không còn nữa, muội nhất định phải tự biết chăm sóc mình...”

...

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nhánh – Thiên địa nhất vi trần, phù thế chúng sinh tướng. (phần năm)]

[Độ tín nhiệm của Thần Ma Cảnh +1.]

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nhánh – Thiên địa nhất vi trần, phù thế chúng sinh tướng. (phần sáu)]

[Độ tín nhiệm của Thần Ma Cảnh +1.]

“ Sở Tiểu hữu , đây là tơ điều khiển khôi lỗi ta đã luyện xong cho ngươi, không biết có hài lòng chăng?”

Sau khi sóng yên biển lặng, Dịch Đạo Nho đưa chiếc hộp ngọc đã chuẩn bị từ trước cho Sở Lạc, cười bất đắc dĩ.

“Nói ra cũng buồn cười, ban đầu ta còn định mượn cớ luyện khí để bán cho mạch Thiên một cái nhân tình, ai ngờ cuối cùng lại rơi vào âm mưu của nội gián trong gia tộc, bao nhiêu người trong Dịch gia lại phải để tiểu hữu ra tay cứu giúp, lần này ngược lại lại là ta nợ một ân tình lớn.”

“Sở tiểu hữu  nếu sau này muốn luyện linh khí gì, cứ đến Dịch gia ta, lão đầu ta sẽ đích thân luyện cho ngươi, vẫn theo lệ cũ, chỉ cần một khối hạ phẩm linh thạch là đủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK