Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã bị con thỏ kia phát hiện, e rằng trong thời gian ngắn không thể quay lại nhà họ Điền được nữa, Sở Lạc  quanh quẩn gần đó tìm kiếm đệ tử của Thượng Vi Tông.

Sinh nhật đại thọ của lão phu nhân nhà họ Điền là chuyện lớn, mà bọn họ thì cần thu thập tin tức để viết nguyệt báo, chắc chắn sẽ có người lưu ý.

Nàng từ phía đệ tử Thượng Vi Tông nghe ngóng được vài chuyện gần đây, đồng thời nhờ họ để ý xem có ai tên là A Liên. Làm xong những việc này thì trời cũng đã tối.

Sở Lạc lại quay về gần căn nhà gỗ mà hôm qua nàng từng phát hiện, trong lòng do dự không biết có nên dùng linh thạch để mở kết giới hay không.

Hôm nay nàng cũng dò hỏi được đôi chút về nơi đó.

Nghe nói người sống trong căn nhà gỗ ấy là một thợ làm rối bóng, mới chuyển đến đây vài tháng, tay nghề rất giỏi, nhưng muốn mua được rối bóng do chính tay hắn làm thì cực kỳ khó.

Chỉ cần nhìn cái kết giới cần dùng đến thượng phẩm linh thạch để mở ra, cũng đủ đoán được vài phần.

Rối bóng chẳng qua chỉ là đồ vật phàm tục, đâu xứng với giá một viên thượng phẩm linh thạch, huống hồ đây mới chỉ là phí để gặp mặt.

Nhưng Sở Lạc đã cảm nhận được khí tức của Thần Ma cảnh từ người kia, hơn nữa cái hộp gỗ đen kia, nàng cũng đã mở ra xem.

Hai ba chục con dao, hẳn là công cụ dùng để khắc rối bóng, còn bên dưới lót một tấm da người…

Nếu lúc này nàng dùng linh thạch mở kết giới sẽ bị người trong nhà phát hiện. Đến khi đó là giả vờ đến mua rối bóng hay là lập tức động thủ...

Đúng lúc đó, đột nhiên có một luồng khí tức từ xa lao tới rất nhanh, Sở Lạc vội ẩn mình.

Người đến mặc áo choàng che giấu khí tức, nhưng nhìn hình thể thì có vẻ là nam nhân. Hắn đặt một viên thượng phẩm linh thạch vào lõm đá, sau một tiếng động thanh thúy, linh thạch như rơi vào đâu đó.

Phía trước, luồng ác khí màu tím chui xuống lòng đất, căn nhà gỗ nhỏ hẹp đơn sơ kia liền hiện ra trong tầm mắt.

Người kia đi rất thuần thục về phía đó.

Thấy hắn đã đi xa, Sở Lạc cũng âm thầm theo sát.

Cửa căn nhà gỗ vẫn đóng chặt, chỉ hé ra một ô cửa sổ nhỏ.

"Ngô sư phụ, là ta."

Núp ở xa, Sở Lạc lờ mờ nghe thấy tiếng gọi, cảm thấy hơi quen tai.

Không thấy trong nhà có động tĩnh, người kia lại tiếp tục lên tiếng: "Bộ rối bóng ta đặt, đã làm xong chưa?"

Sở Lạc bỗng chợt nhớ ra, giọng nói này giống hệt giọng của gia chủ  Điền gia mà hôm nay nàng mới nghe.

Một giọng khàn khàn từ ô cửa sổ truyền ra.

"Còn thiếu một tấm da."

Gia chủ  Điền gia tỏ ra mất kiên nhẫn: "Không thể tạm dùng loại khác sao? Ta đã tìm cho ngươi bao nhiêu tấm da rồi, hôm qua đám xương người đó chẳng biết bị ai đào ra, tông môn đã nhúng tay vào rồi, giờ không dễ tìm thêm đâu!"

Người trong phòng đáp lại ngắn gọn, cứng rắn:

"Không làm được."

Gia chủ Điền gia nén giận trong lòng, một lúc sau mới hỏi tiếp: "Muốn loại nào?"

"Phụ nữ. Phụ nữ trẻ tuổi."

"Ta biết rồi. Ngày mai sẽ đưa da đến cho ngươi. Còn ngươi, cần bao lâu để làm xong?"

"Da đưa đến, ba ngày sau đến lấy."

 

Gia chủ  Điền gia không nói thêm gì, kéo mũ áo choàng thấp xuống, rồi xoay người rời đi.

Trước khi hắn rời khỏi nơi này, Sở Lạc đã sớm rút khỏi kết giới, chạy thẳng về phía Điền Viên Phường.

Một sợi tóc mà nàng để lại từ trước, lúc hắn rời đi cũng thuận thế dính vào áo choàng của hắn.

Trên đường quay lại Điền Viên Phường, Sở Lạc thay sang một bộ hắc y, rồi lục lọi trong vòng tay vàng tìm kiếm mặt nạ.

Nhưng từ khi chiếc mặt nạ mà Lý Thúc Ngọc tặng nàng trong Bỉnh Túc Lâm Chiểu bị hủy, nàng vẫn chưa mua cái mới.

Đang rầu rĩ thì bỗng một luồng gió vụt qua bên cạnh, Sở Lạc lập tức dừng bước, quay đầu lại thì thấy một người cũng mặc hắc y, đeo mặt nạ La Sát đứng cách không xa, đang nhìn về phía nàng.

Không khí hơi lúng túng, dường như cả hai đều nhận ra thân phận đối phương, nhưng lại không dám chắc.

Cuối cùng, Sở Lạc chủ động mở miệng: "Tại hạ Sở Lạc."

"Tại hạ Phong Vi Chi. Sau khi đạo hữu truyền tin về lệnh chất cho Phong Hành Cục, tại hạ lập tức chạy đến. Chẳng hay đạo hữu hiện giờ lại tra ra được manh mối gì mới?" Nam nhân vừa nói, vừa tháo mặt nạ xuống, dung mạo và tuổi tác đều trẻ trung ngoài dự liệu.

"Hộp gỗ đen hiện đang nằm trong tay một thợ làm rối bóng, nhưng hắn hẳn là vật sống đi ra từ Thần Ma cảnh. Nếu đạo hữu có giao thủ với hắn, nhớ đừng g.i.ế.c c.h.ế.t hoàn toàn, nếu để khí quỷ cảnh tản ra, ngươi và người quanh đó đều sẽ chết."

Sở Lạc ngừng một chút, rồi hỏi thêm: "Ngoài ra, có thể cho ta mượn một chiếc mặt nạ bình thường không?"

Nghe vậy, Phong Vi Chi sững người, rồi làm cho mặt nạ La Sát trong tay biến thành kiểu dáng phổ thông nhất, đưa cho nàng.

"Đa tạ." Sở Lạc đeo mặt nạ xong,  vội vã chạy về một hướng khác.

Còn bên kia, gia chủ Điền gia sau khi rời khỏi chỗ thợ rối bóng thì không quay về phủ họ Điền, cũng không hướng về Điền Viên Phường, mà đi thẳng ra khỏi thành.

Hắn xem như cẩn thận, nghĩ rằng giờ này không ai ra ngoài, muốn tìm một cô gái trẻ thì phải ra ngoài thành mới được.

Sở Lạc bám theo sau, trong lòng vừa nghĩ vừa đổi cây trường thương trong tay sang dạng không thể nhận ra.

Nàng cảm nhận được tu vi của gia chủ Điền gia  khoảng Nguyên Anh kỳ, bản thân không định đối đầu với hắn.

Dọc đường đi đến một trấn nhỏ gần đó, quả nhiên hắn gặp được một thiếu nữ trẻ tuổi, đang định vung chưởng ra thì bỗng cổ tay đau nhói.

Kéo tay áo lên, hắn mới thấy cổ tay bị một sợi tóc đen dai dẳng siết chặt, cứa như d.a.o cắt, chỉ trong chớp mắt đã hằn lên một vết m.á.u đỏ rực.

Hắn vội dùng linh lực đánh rơi sợi tóc kia, nhưng nó vẫn không hề bị thương tổn chút nào.

Đột nhiên cảm nhận được sát khí từ sau lưng ập tới, hắn dồn toàn bộ linh lực nhảy sang bên.

Ngay khoảnh khắc hắn nghiêng người, một mũi thương đã xé gió đ.â.m thẳng vào vị trí hắn vừa đứng.

"Là ai!" Hắn  quay đầu nhìn về phía kẻ tập kích bất ngờ.

Sở Lạc không đáp lấy một lời, trường thương lại một lần nữa quét đến. Gia chủ  Điền gia lúc đầu chưa kịp phản ứng, liền bị nàng đánh bật mũ trùm, lộ ra gương mặt âm trầm lạnh lẽo bên dưới.

Trường thương tựa hồ hóa thành trăm vạn bóng ảnh, mang theo sát thế ngập trời ập tới, ép cho gia chủ  Điền gia phải lui về sau hai bước, đến khi đứng vững thì trường kiếm đã ra khỏi vỏ.

“Choang—”

Lưỡi kiếm c.h.é.m mạnh lên trường thương Phá Chiều, ẩn chứa linh lực Nguyên Anh kỳ, nhưng uy thế lại còn vượt quá cả cảnh giới ấy, theo thân thương truyền ngược về tay Sở Lạc như điện giật.

Trong khoảnh khắc, nàng dứt khoát buông tay, linh lực hỏa hệ bọc lấy cánh tay, khuỷu tay hung hăng đánh về phía n.g.ự.c của đối thủ.

Một kích này bị kiếm khí của gia chủ  Điền gia hóa giải, nhưng trường thương Phá Chiều chưa kịp chạm đất đã bị Sở Lạc tung chân đá lên, đ.â.m thẳng về phía kẻ địch.

 

Phá Chiều  xé rách một góc áo choàng, rồi lập tức quay trở về tay nàng. Khoảng cách giữa hai người lúc này đã bị kéo giãn.

Ánh mắt chạm nhau trong không trung, cả hai đều cảm nhận được một tia quen thuộc mơ hồ khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK