Dì Thẩm vội vã bưng rượu thức ăn ra, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
“Rượu thịt tới rồi đây—”
Tuy món ăn hôm nay trông hấp dẫn hơn mọi khi, nhưng mấy người đang mệt mỏi kia lại chẳng ai có tinh thần, người duy nhất có vẻ khá hơn một chút chính là Diêm công tử đầu còn quấn băng, song nhìn vẻ mặt hắn cũng biết, chuyện hôm qua hắn vẫn canh cánh trong lòng.
Những người khác gắp thức ăn, uống rượu, duy chỉ có hắn là ngồi yên bất động.
Thấy vậy, dì Thẩm đặc biệt bưng một bát canh gà tới đặt trước mặt hắn.
“Diêm Công tử hôm qua chịu thiệt thòi, hôm nay nên uống thêm chút canh gà bồi bổ.”
Nghe vậy, Diêm Trí chỉ liếc mắt nhìn dì Thẩm một cái, rồi lập tức đẩy bát canh ra: “Thôi khỏi, ta chẳng muốn ăn gì.”
“Ấy chết, sao lại thế được? Giờ đang là lúc dưỡng thương, uống canh gà hồi phục rất nhanh đấy.”
Thấy Diêm Trí vẫn không có ý định uống, dì Thẩm lại nói thêm: “Vết thương này lại nằm ngay trán, nếu ban đầu không dưỡng cho tốt thì e là sẽ để lại sẹo đấy. Huống hồ các ngươi cũng sắp tới kỳ thi hội rồi còn gì...”
Nghe tới đây, trong lòng Diêm Trí có chút d.a.o động, nhưng còn chưa kịp với tay lấy bát canh thì bát đã bị một đồng học ngồi bên cạnh giành mất.
“Ái chà dì Thẩm đừng để ý tới hắn, hắn tính khí vậy đấy, không uống thì để ta uống! Hôm qua ta cũng bị doạ không nhẹ, cũng nên bồi bổ một chút.”
Người kia vừa nói vừa ngửa cổ uống cạn bát canh gà.
Dì Thẩm định đưa tay ngăn lại, nhưng tay vừa giơ lên đã cứng đờ giữa không trung.
Diêm Trí hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm u ám. Dì Thẩm vội vàng nói tiếp: “Canh gà vẫn còn, còn mà, đừng vội, ta đi múc thêm một bát nữa!”
Bà ta vội vã chạy vào bếp, nhanh chóng múc một bát canh gà khác, rồi cẩn thận quan sát xung quanh một lượt. Thấy không ai chú ý đến mình, bà liền thò tay vào ngăn tủ sâu bên trong lôi ra một túi thuốc bột, đổ một ít vào bát canh, khuấy đều rồi bưng ra ngoài.
Nhưng lúc trở ra, chỉ thấy người vừa uống canh gà ngã gục xuống bàn, còn bóng dáng Diêm Trí thì chẳng thấy đâu, trong lòng bà ta chùng xuống.
Cùng lúc ấy, tầng hai vang lên tiếng đập cửa thình thịch.
“Họ Tề, ngươi ra đây cho ta!”
“Đừng tưởng ta không biết ngươi trốn trong đó! Mẹ nó, dám đập đầu ta, tưởng làm quan thì có thể che trời được chắc?!”
“Họ Tề! Đừng có giả c.h.ế.t với lão tử!”
Chỉ thấy Diêm Trí một tay cầm dao, một tay đập cửa phòng của Tề Lễ loạn xạ, hai mắt hắn trợn trừng như kẻ điên dại, mà đám thị vệ vốn canh cửa lúc này chẳng hiểu vì sao đều thiếp đi cả.
Bỗng dưng Diêm Trí nổi điên, tung một cước đạp văng cửa phòng, cầm d.a.o lao thẳng vào trong.
Trong một gian phòng khác, A Liên vừa hát khẽ vừa thử y phục, nghe thấy bên ngoài ồn ào liền vội vàng thay lại nam trang.
“Bên ngoài ầm ĩ gì thế?”
Nàng vừa bước ra cửa đã thấy Tề Lễ mặt mày tái mét bị Diêm Trí dí d.a.o vào cổ ghì chặt vào lan can hành lang, nửa người đã treo lơ lửng bên ngoài.
Diêm Trí trừng mắt, d.a.o trên cổ Tề Lễ đã cứa ra một vệt m.á.u đỏ tươi.
“Làm quan thì ghê gớm lắm à?! Làm quan thì muốn làm gì cũng được à?!”
“Còn nói lão tử là thứ không ra gì, ham mê nữ sắc, các ngươi chẳng phải cũng tới tìm hồ tiên nương tử sao? Đã đều tới tìm hồ tiên nương tử, thì có gì khác nhau!”
“Ha ha ha! Bọn ngươi làm quan đúng là giả nhân giả nghĩa! Còn chỉ trích chúng ta mượn hồ tiên nương tử để đỗ đạt, chứ ngươi thì chắc cũng mong hồ tiên nương tử giúp ngươi thăng quan phát tài chứ gì?!”
“Lão bất tử! Đi c.h.ế.t đi!”
Tiếng gào điên cuồng của Diêm Trí vừa dứt, hắn liền đạp mạnh Tề Lễ xuống dưới.
A Liên vừa mới ra khỏi cửa, trông thấy cảnh ấy sắc mặt đại biến, tức thì lao theo thân hình đang rơi xuống kia.
“Này! Ngươi định g.i.ế.c người đấy à?!”
Mặt sau ngọn đồi hầu như chẳng thấy ánh mặt trời, tiết trời lạnh lẽo, thêm phần nơi đây âm u mờ tối, khiến người ta cảm nhận rõ rệt thế nào là “ rùng rợn”.
Mà cảnh tượng hiện ra trước mắt đám người phủ thành chủ, chính là từng mô đất nhô cao, phân bố lộn xộn, mồ mới lẫn mồ cũ xen kẽ.
Điều khiến người ta chú ý hơn cả là trước những nấm mồ ấy đều không có bia mộ.
Đơn Thành chủ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dấy lên nỗi bất an, chau mày nhìn về phía nam nhân bị binh lính của phủ mình áp giải.
Theo lời gợi ý của Sở Lạc, hắn lần theo manh mối nguồn gốc cuốn thoại bản, cuối cùng tìm ra đầu mối bán sách – chính là kẻ đang bị bắt giữ kia.
Thân phận của hắn đã được tra rõ, là một kẻ vô công rồi nghề ở làng bên, cả ngày nhàn rỗi. Nhưng từ một tháng trước, hắn bắt đầu thường xuyên mang thoại bản vào thành bán. Vì lười nhác, hắn lại đem sách bán cho người chuyên làm ăn buôn bán, còn bản thân chỉ lo lấy tiền tiêu xài.
Mỗi lần hắn đưa vào thành cả đống bản Hồ Tiên Dạ Thoại, khoảng cách giữa các lần cũng rất ngắn, không có viết nổi hay không – vốn dĩ kẻ này mù chữ, đến tên mình còn không viết nổi, mấy cuốn sách kia sao có thể là do hắn viết?
Đan Như liền bắt hắn lại thẩm vấn một phen, cuối cùng hắn cũng khai ra sự thật.
Thì ra những cuốn thoại bản hắn đem bán trong thành đều là nhặt được từ nghĩa địa này.
Mọi người dĩ nhiên không tin, liền bắt hắn dẫn đường tìm tới nơi đây.
Thế nhưng Đan Như rất nhanh đã phát hiện nghi vấn mới.
“Nơi này khi nào thì có một bãi mả hoang vậy?”
Lúc này, một binh lính cũng nói: “Đại nhân, thuộc hạ từng tới nơi này trước kia, khi ấy chưa hề có mồ mả nào!”
“Ngươi tới đây khi nào?”
“Ước chừng một năm trước.”
Đan Như lại nhìn về phía tên lang thang kia: “Ngươi sống quanh khu này, bản quan hỏi ngươi, đám mồ mả này bắt đầu xuất hiện từ bao giờ?”
“Cái này...” Tên kia cười nịnh nọt: “Đại nhân hỏi chuyện này tiểu nhân đâu biết được, tiểu nhân cũng mới tới đây nhặt sách được khoảng một tháng thôi. Tiểu nhân chỉ là một nông dân, chẳng biết chữ nào, thấy sách thì nhặt đem bán lấy ít gạo, nào ngờ đâu mấy cuốn sách đó lại liên quan tới án mạng...”
“Ngươi nghĩ cho kỹ lại cho bản quan! Nếu ngươi cung cấp được manh mối có ích cho phá án, còn có thể được giảm án hai năm!”
Nghe tới đó, sắc mặt tên kia liền biến đổi, vội vàng quỳ rạp xuống ôm lấy chân Đan Như khóc rống lên: “Ôi trời ơi, đại nhân minh xét! Tiểu nhân phạm tội gì mà phải vào ngục thế này? Tiểu nhân chỉ bán mấy cuốn sách thôi mà, có biết chữ đâu mà đọc nội dung bên trong—”
Hắn đang ôm chân Đan Như gào khóc thì bỗng như nhớ ra điều gì.
“Đúng rồi, đại nhân! Đúng rồi đúng rồi! Năm ngoái tiểu nhân từng ghé qua đây một lần, khi ấy chỉ có một nấm mồ, trông như mộ mới! Lúc ấy trong đất còn lộ ra góc cuốn sách, tiểu nhân thấy vậy mới đào lên, hóa ra là một quyển sách!”
“Giống với mấy quyển ngươi bán dạo gần đây à?” Đan Như hỏi ngay.
“Không không không!” Hắn vội vàng lắc đầu: “Không giống! Quyển năm ngoái nhặt được không có chữ trên bìa, mấy quyển gần đây thì đều có, là bốn chữ lớn!”