“Bớt lắm lời, người đâu?” Khóe miệng Sở Lạc khẽ giật.
“Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho người rồi đó~” Tham Cuồng Liên nói xong liền dậm chân một cái, bố cục cả gian phòng thay đổi, vài phiến gạch nền sụp xuống để lộ một không gian ngầm bên dưới tòa nhà.
Trong không gian dưới lòng đất ấy, bốn bề chất đầy đồ ăn, ở chính giữa đống thức ăn là một bóng người đang điên cuồng nhồi nhét vào miệng.
Thế nhưng hắn vừa ăn vừa khóc, bộ dạng trông vô cùng thống khổ.
“Người này chính là kẻ Thần Nữ điện hạ đang tìm, ta sợ hắn bị đói nên tận tình chăm sóc. Các người xem, ta nuôi hắn trắng trẻo mập mạp thế này cơ mà.” Tham Cuồng Liên tươi cười bước về phía Sở Lạc.
Người Phong gia bị vây giữa đồ ăn kia giờ đã khác hẳn đám quỷ đói khác. Bụng hắn tròn căng như trống, rõ ràng đã không cần ăn thêm gì nữa, nhưng bản năng của quỷ đói vẫn thúc ép hắn không ngừng nhét từng món vào miệng.
Nỗi thống khổ như thế, cũng chẳng kém gì nỗi đói khát của đám quỷ bị bỏ rơi.
Sở Lạc liếc sang Tham Cuồng Liên, chẳng biết từ lúc nào đã trèo lên lưng mình.
“Còn không mau để hắn trở lại bình thường?”
Tham Cuồng Liên tựa cằm lên vai Sở Lạc, nheo mắt cười: “Biết rồi mà~”
Người Phong gia kia dưới sự giúp đỡ của Phong Dự Mạc cuối cùng cũng được đưa lên khỏi mặt đất, tuy trong lòng vẫn còn ám ảnh bởi cực hình vừa rồi, nhưng giờ có thể dùng linh lực để áp chế cơn đau, cũng xem như đã thoát khổ.
“Từ đây đi về phía Bắc, chắc sẽ đến được Nhân giới.” Sở Lạc nói tiếp.
“Ể? Thần Nữ điện hạ không nán lại chút sao? Ta còn tích trữ rất nhiều món ngon muốn chiêu đãi người đó, không kém gì Như Ý Quả ở Thiên giới đâu nha~”
Sở Lạc gỡ nàng ta khỏi lưng mình: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời một con quỷ à?”
“Oan cho ta quá, ta là người tốt mà!” Tham Cuồng Liên mỉm cười hí hửng.
Bên cạnh, Phong Dự Mạc không nhịn được lẩm bẩm: “Đúng là toàn lời ma quỷ.”
Lời vừa dứt, ánh mắt Tham Cuồng Liên lóe hàn quang, lạnh lùng nhìn về phía hắn.
“Đám sâu kiến hèn mọn mà cũng dám nhìn thẳng vào thần linh?”
“Đi thôi, đến Nhân giới.” Sở Lạc đã sải bước ra khỏi cửa, Tằng Mục vội vàng chạy theo sau nàng.
Thấy vậy, Tham Cuồng Liên cũng nhanh chân đuổi theo: “Thần Nữ điện hạ, để ta tiễn người một đoạn~”
Có Tham Cuồng Liên đi cùng, đám quỷ đói ven đường đều né tránh không dám tiến lại gần.
Cuối cùng, họ đến được ranh giới giữa Quỷ Đạo và Nhân giới. Sở Lạc lại nhìn về phía Tham Cuồng Liên đang bám lưng mình một lần nữa.
“Ngươi cũng định đi Nhân giới sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi~”
“Vậy còn không mau xuống?”
“Biết rồi, hì hì… Thần Nữ điện hạ, hẹn gặp lại nơi Thần Ma Cảnh nhé…”
Lời vừa dứt, Tham Cuồng Liên trên lưng Sở Lạc liền biến mất không để lại dấu vết.
Sở Lạc quay đầu nhìn lại, phát hiện bản thân đã vượt qua ranh giới, bước vào Nhân giới. Sa mạc hoang vu lúc trước đã hóa thành một con phố nhân gian sầm uất nhộn nhịp.
“Hữu Tình Liên tại đây chờ đã lâu, cung nghênh Thần Nữ giá lâm.”
Nghe tiếng, Sở Lạc quay đầu nhìn theo.
Vẫn là khuôn mặt y hệt như Tham Cuồng Liên vừa rồi, người mới trước đó còn tinh ranh mưu mẹo, giờ lại trở nên dịu dàng lễ độ khiến Sở Lạc thoáng có chút không chân thực, nhưng cũng rất nhanh hiểu ra.
“Ngươi đợi ta đến đây?”
Hữu Tình Liên khẽ gật đầu: “Theo lệnh Thanh Tịnh Liên, đến đây để chỉ lối rời khỏi nơi này cho Thần Nữ. Ngoài ra…”
Nàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp.
“Đây là vật một vị tiền bối ở Thiên giới nhờ người gửi tặng, xem như quà tiễn biệt. Đồng thời cũng căn dặn, những vật thuộc nơi này tuyệt đối không được mang ra ngoài, nếu không sẽ hóa thành hư vô.”
Sở Lạc nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem, bên trong là một quả Như Ý Quả.
Chỉ nhìn khí tức thuần khiết toát ra từ quả đó, đã biết là bảo vật hiếm có, khiến ba người bên cạnh không khỏi cảm khái.
Cũng là rơi vào không gian này, có người sinh ra ở Thiên giới, được các quản sự Lục giới gọi là “Thần Nữ”, đến lúc rời đi còn có người tặng quà.
Người với người, đúng là khác nhau một trời một vực…
Sở Lạc cầm Như Ý Quả lên, sau đó nhìn Hữu Tình Liên: “Chúng ta đi thôi.”
Trước cửa Điền phủ, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Điền gia chủ đích thân dẫn theo gia nhân đứng ngoài nghênh đón khách đến chúc thọ.
Tiếng chúc thọ, trò chuyện và tiếng gia nhân hô to tên quà mừng vang lên hỗn tạp khắp nơi.
Khi đoàn người Phong gia đến nơi, có người nhìn sang Phong Vi Chi.
“Tiểu thúc, chúng ta không vào luôn sao?”
“Đợi thêm một chút nữa.” Phong Vi Chi bất đắc dĩ đáp.
“Vậy sao thúc cứ ôm mãi cái hộp này...?”
Để che giấu chiếc hộp, Phong Vi Chi đã đặc biệt chuẩn bị một cỗ xe. Lúc này đang ngồi trong xe, hắn phóng thần thức ra ngoài dò xét: “Vẫn còn thời gian.”
Ngay khoảnh khắc đó, nắp hộp gỗ đen bất chợt bật mở, một bàn tay trắng nõn thò ra từ trong.
“Á—”
“Nhanh phong ấn lại...”
“Khoan đã!” Phong Vi Chi giơ tay ngăn mọi người đang hoảng loạn định thi pháp. “Đây không phải tay của nữ quỷ kia!”
Lời còn chưa dứt, bàn tay đó vẫy vẫy giữa không trung rồi hạ xuống đỉnh đầu Phong Vi Chi.
Sau đó... bắt đầu đè đầu hắn mà trèo ra ngoài từ trong hộp.
Sở Lạc vừa chui ra nhìn thấy cảnh này cũng bị hù cho sững người.
“Ôi chao, thật thất lễ quá Phong đạo hữu!”
Thấy lại có thêm một cánh tay đang vươn ra, để tránh tái diễn cảnh tượng vừa rồi, Phong Vi Chi lập tức ném hộp xuống đất.
“Lục ca, các huynh trở lại rồi!” Khi Phong Dự Mạc và những người khác bước ra, mọi người mừng rỡ kêu lên.
Sở Lạc đã dùng thần thức dò xét tình hình bên ngoài xe.
“May mà vẫn kịp.”
Phong Vi Chi còn chưa kịp nói lời cảm ơn, đã thấy Sở Lạc nhảy xuống xe, hướng về phía Điền phủ mà đi.
“Chưởng môn Hàn Nguyệt phái Linh Thú Tông, dâng lễ: một đôi Huyết Liên ngàn năm—”
Lời vừa dứt, trong đám đông lập tức xôn xao.
“Hàn Nguyệt chưởng môn đúng là hào phóng!”
“Đó là chuyện đương nhiên, xưa nay Linh Thú Tông và Điền gia vẫn có quan hệ thân thiết. Đặc biệt mấy năm gần đây, nếu không nhờ Điền gia luôn chống lưng, e rằng chưởng môn đã bị ép thoái vị rồi…”
“Cũng phải nhìn xem thân phận lão phu nhân Điền gia là gì chứ. Dù giờ không còn nắm quyền, nhưng lão nhân trong nhà vẫn chỉ nghe lời bà.”
...
Trong tiếng bàn tán, chưởng môn Hàn Nguyệt dẫn theo Sở Yên Nhiên bước tới trước mặt gia chủ Điền gia.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Điền gia chủ khẽ gật đầu không dễ phát hiện, sau đó là vài câu khách sáo, rồi có thị nữ đến dẫn họ vào trong.
Thấy nhóm người đang bận rộn chuẩn bị múa rối bóng, trong lòng Hàn Nguyệt chưởng môn cũng yên tâm phần nào. Ngay lúc đó, từ phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hô khiến người ta lạnh sống lưng.
“Lăng Vân Tông, thiên tự mạch, Sở Lạc — dâng lễ: một bộ xác thú Kích—”
Lời vừa vang lên, không chỉ thân hình Hàn Nguyệt đứng sững tại chỗ, mà cả khung cảnh náo nhiệt phía ngoài cũng lập tức rơi vào im lặng tuyệt đối.