Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ nữ chợt quay phắt đầu lại, ánh mắt kinh hãi nhìn Sở Lạc đứng trước mặt.

“Không… không đúng, ngươi không phải Nhân tộc! Ngươi dùng thuật pháp gì vậy?!”

Sở Lạc đã giơ tay về phía ả, trầm giọng nói: “Nếu ngươi chịu thúc thủ chịu trói, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Dù có vận linh lực hay không cũng chẳng khác biệt gì, tay nàng hoàn toàn không chạm được vào thân thể hồ nữ — những ngón tay xuyên qua thân ảnh mờ ảo như khói sương kia, chẳng cảm nhận được chút gì.

Thế cục bỗng rơi vào bế tắc. Ngôn linh thuật của hồ nữ đối với Sở Lạc không tạo thành tổn thương lớn, nhưng bản thân hồ nữ lại là một tồn tại kỳ quái, không rõ là vật gì. Cho dù thể lực của Sở Lạc còn sung mãn, nàng vẫn không thể nào bắt giữ được đối phương.

Hồ nữ dù đang chiếm ưu thế, nhưng giờ  chẳng dám khinh thường Sở Lạc nữa. Sau khi khôi phục được chút thể lực, ả lại lần nữa thi triển ngôn linh thuật.

“Sương mờ dâng!”

Vừa dứt lời, sương trắng lập tức lan tràn khắp nơi. Trong làn khói mờ mịt ấy, muốn tìm ra tung tích hồ nữ lại càng khó khăn hơn — ả như thể đã hòa vào màn sương mênh mang, hoàn toàn vô tung vô ảnh.

Sở Lạc quan sát tình hình xung quanh, không cần nghĩ nhiều cũng biết hồ nữ đã nhân cơ hội thoát đi.

Đối phương vốn không có chân thân, tất cả những chiêu thức của nàng đều vô hiệu, ngay cả tam trọng nghiệp hỏa cũng chỉ khiến ả cảm thấy khó chịu đôi chút mà thôi.

Không còn cách nào khác, Sở Lạc đành mở chiếc túi đầy bùa vàng đang mang theo bên người. Một giọng nói khàn đặc vang lên từ trong túi:

“Một trăm khối linh thạch, không mặc cả!”

Sở Lạc thở dài bất đắc dĩ:

“Chờ xong việc rồi tính sau.”

Trong làn sương trắng mờ mịt, hồ nữ đã chạy thoát khỏi tay Sở Lạc, sắc mặt càng lúc càng u ám.

“Vất vả lắm mới nuôi được một thân thể, giờ lại bị c.h.é.m đến tàn phế, xem như phế bỏ rồi. Tơ Dục Mộng Tình không còn chống lại nổi tên tu sĩ Nguyên Anh kia nữa. Tiểu đạo sĩ Kim Đan kỳ này rốt cuộc là thứ gì mà mãi không c.h.ế.t được!”

“Nhưng dù ả có không chết, muốn bắt ta cũng chỉ là mơ mộng hão huyền! Đợi ta tìm thêm vài vật chủ để khôi phục lực lượng, đến lúc đó xem ả còn làm được gì!”

Ả vừa chạy trốn vừa lầm bầm oán thán, chợt sắc mặt biến đổi, ngẩng phắt đầu nhìn về phía trước.

Sương đã tan.

Người kia khoác áo choàng, mang màn che mặt kết từ châu ngọc, nhàn nhã ngồi lơ lửng giữa không trung, một tay chống cằm, đôi mắt dưới lớp áo choàng lóe lên ánh kim với họa tiết đóa kim liên uẩn động.

“Vương thượng!” Hồ nữ thất thần mở miệng, trong mắt tràn đầy bất cam: “Ngài đến giúp tên đạo sĩ kia sao? Vì sao lại làm vậy? Rõ ràng chúng ta mới là đồng tộc! Thiếp là thần dân của ngài mà!”

Người kia không hề có ý giải thích, chỉ lạnh nhạt nói:

“Ngươi chẳng phải luôn muốn có một thân thể thuộc về mình sao? Nay bản vương sẽ ban cho ngươi Kim Ngọc chi thân, hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”

“Vương thượng rõ ràng biết, tiểu đạo sĩ đó vẫn chưa bắt được thiếp, nhưng nếu có Kim Ngọc chi thân rồi thì mọi thương tổn ả gây ra sẽ trở thành thực thể! Vương thượng, xin hãy để thiếp đi, Nhân tộc là kẻ thù của chúng ta mà!”

Biết mình đã tuyệt lộ, hồ nữ liền quỳ sụp xuống đất cầu xin, nước mắt trào ra.

“Đừng vội. Những gì ngươi muốn, rồi sẽ có.” Người kia đáp khẽ, thân hình hạ dần xuống đất, chân trần bước đến gần hồ nữ, vươn tay vuốt nhẹ cằm ả, giọng nói vẫn bình thản:

“Chỉ là… chưa phải lúc này.”

Đầu ngón tay nàng khẽ di chuyển, một luồng lực lượng kim sắc bắt đầu rót vào cơ thể hồ nữ.

Thế nhưng đúng vào lúc ấy — Một luồng khí tức quen thuộc từ phía sau ập tới, tốc độ nhanh đến kinh người, chỉ trong chớp mắt đã gần ngay trước mắt.

Cảm giác áp lực đè trên đỉnh đầu bỗng chốc tiêu tán, hồ nữ sững người ngẩng đầu lên, phát hiện bóng dáng của vương thượng đã biến mất từ lúc nào. Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía sau.

Khi thấy thân ảnh Sở Lạc bước ra từ trong làn sương mù, trong đáy mắt hồ nữ ánh lên vẻ vui mừng phấn khích, nụ cười cũng theo đó mà nở rộ, để lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn.

“May mà ngươi đến đúng lúc. Giờ xem ra, chỉ có g.i.ế.c ngươi trước, ta mới có thể tiếp tục đi tiếp.”

“Ngươi tự tin vậy sao?”

“Ha, dù sao thì ngươi cũng không làm gì được ta. Mà ngôn linh thuật thì không gì có thể hóa giải nổi, chỉ cần  trúng điểm yếu của ngươi, ngươi sẽ c.h.ế.t không chỗ chôn thân! Hiện tại, ta có thừa thời gian để giằng co với ngươi!”

“Được thôi, là ngươi nói đấy.” Sở Lạc khẽ cười, vừa dứt lời, trong không gian bỗng vang lên một làn điệu hí khúc réo rắt.

Tiếng hát của một nữ tử vang lên từ làn sương phía sau bên phải của hồ nữ, kế đó là giọng hát của một nam tử từ phía sau bên trái vọng lại. Ban đầu, hồ nữ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì ngay sau đó, từ hướng của Sở Lạc lại vang lên giọng hát trầm khàn của một bà lão.

Sắc mặt hồ nữ  biến đổi, ánh mắt hạ xuống, nhìn thấy trong màn sương mờ ảo có một chiếc bóng rối lão đán, nếu không chú ý thì tuyệt đối khó mà phát hiện.

Đôi mắt hồ ly mở to: “Là các ngươi!”

Tiếng hát của ba người vẫn không ngừng vang lên. Trong m.ô.n.g lung, hồ nữ trông thấy thân hình lão đán bằng bóng rối kia đang dần dần to lên, thân ảnh vặn vẹo giữa làn sương, như thể chỉ chốc lát nữa thôi sẽ hóa thành người thật.

Nàng hiểu rõ, đây chính là cảnh tượng báo hiệu hí cảnh đang thành hình!

Ba chiếc bóng rối này, khi dệt nên hí cảnh, có thể ban cho hí cảnh một quy tắc. Sau khi hí cảnh hình thành, chúng sẽ bước vào trong đó và biến thành hình dạng nhân tộc.

Có thể đoán được, quy tắc mà chúng đang đan dệt chính là: cho phép bản thân tiếp nhận thương tổn thực thể.

Một khi hí cảnh thành hình,  ưu thế của nàng khi đối đầu với Sở Lạc sẽ biến mất!

Hồ nữ gào lên giận dữ, nhe răng trợn mắt nhìn lão đán kia, rồi chẳng màng tất cả  tung mình định thoát khỏi hí cảnh.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, trong làn sương phía trước nàng chợt hiện lên một thân ảnh nữ tử mơ hồ, vặn vẹo, đứng chắn trước mặt.

Đôi mày vẽ phấn hồng, đào hoa rạng rỡ, hoa đán khẽ tung tay áo, tươi cười lả lướt chặn đường nàng lại.

“Chà~ Hồ tiên tỷ tỷ định đi đâu thế?”

“Bớt nói nhảm đi! Con tiện phụ xấu xí nhà ngươi, tránh ra cho ta!” Hồ nữ giận dữ quát lên, nhưng nàng ta cũng chẳng mong con hoa đán này sẽ nghe lời, vì thế liền đổi hướng định thoát theo lối khác.

Lại có một tiểu sinh mặt trắng xuất hiện ngay trước mắt.

“Ta thấy nàng ấy đẹp hơn ngươi gấp trăm lần đấy. Chữ 'tiện phụ' ngươi vừa nói, chắc không phải đang mắng chính mình chứ?” Tiểu sinh thân hình giờ đã đứng thẳng, hóa thành hình người, đây cũng là dấu hiệu cho thấy hí cảnh đã hoàn toàn thành lập.

Sắc mặt hồ nữ càng thêm khó coi. Nhưng so với ba kẻ kia, điều khiến nàng cảnh giác hơn cả chính là Sở Lạc – kẻ có thể tấn công bất cứ lúc nào.

“Các ngươi tại sao lại giúp một nhân tộc như ả? Chẳng lẽ không biết ta mới là đồng loại của các ngươi sao!”

“Ôi chà~” Hoa đán cười khúc khích tiến lên mấy bước, “Ta còn đẹp hơn hồ tiên tỷ tỷ cả trăm lần nữa cơ!”

Hồ nữ lập tức trừng mắt nhìn về phía lão đán vẫn chưa nói một lời nào: “Nói đi!”

Lão đán chẳng hề hé răng, chỉ khẽ vẫy tay gọi hoa đán và tiểu sinh lui về một bên, ra hiệu đừng can thiệp vào trận chiến sắp tới.

Xong xuôi, bà ta còn đưa cho Sở Lạc một ánh mắt đầy ẩn ý.

Ánh mắt ấy, người ngoài nhìn không ra điều gì, nhưng Sở Lạc thì lập tức hiểu rõ.

Phải nhớ trả tiền.

Dù dùng linh thạch là có thể điều động được ba bóng rối bước ra Thần Ma  cảnh này, nhưng Sở Lạc cũng không  hoàn toàn yên tâm mà quay lưng về phía chúng. Phong ấn mà Phong Hành Cục đặt lên người bọn chúng chưa hoàn toàn được cởi bỏ, sức mạnh hiện tại chỉ đủ để tạo nên một hí cảnh. Dù có bị phản bội, ba bóng rối này cũng chẳng gây được bao nhiêu uy hiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK