Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng một khúc xương nào đủ? Sau khi luyện thành pháp thân, hắn sao có thể dừng lại? Muốn tiếp tục tu luyện, hắn cần nhiều hơn thế.”

“Đến khi hắn khiến A Tương thân tàn lực kiệt, tu vi suy giảm nghiêm trọng, mới lộ rõ bộ mặt thật, đem nàng nhốt vào mật thất dưới lòng đất. Nơi ấy, còn giam cầm rất nhiều yêu vật khác bị hắn lừa bắt.”

“Sau khi biết được chân tướng, A Tương chẳng thể chấp nhận nổi sự thật rằng kẻ kia chưa từng yêu mình, trong cơn phẫn nộ cực độ đã phát sinh dị biến, biến cả chùa Viên Tịnh thành núi xác biển máu, chỉ để lại tính mạng của Nham Sinh.”

“Vì không thể đối diện thực tại, nàng chìm sâu vào giấc ngủ dưới lòng đất, phong hồn Nham Sinh trong mộng cảnh  do mình tạo nên, nơi mọi thứ đều phải vận hành theo ý nàng.”

“Khi ta quay lại, chùa Viên Tịnh  đã hoang tàn như bây giờ. Ta từng muốn đánh thức A Tương, đưa nàng trở về Thanh Khương sơn chịu tội. Nhưng lúc ấy, lòng nàng đã chất chứa bi thương và không cam tâm, chẳng chịu tỉnh lại, ta cũng đành tạm gác lại ý định.”

“Nghĩ lại, nếu ta chậm rời đi một ngày, gặp nàng thêm một lần, có lẽ bi kịch sau này đã không xảy ra.”

“Nhưng việc đã rồi, ta không thể để nàng cứ mãi mê ngủ như thế, cũng không thể dừng bước tu hành. Bởi vậy, ta mượn danh kiếm ý của người đứng đầu Kiếm đạo – Kỳ Thanh Vũ – làm mồi nhử, mong người hữu duyên đời sau có thể đến nơi này, giúp ta đánh thức A Tương.”

“Đọc đến đây, hẳn người hữu duyên cũng  thể vui vẻ gì.”

Lông mày của Sở Lạc đã nhíu chặt thành một đường.

Ngươi dùng kiếm ý của Kỳ Thanh Vũ để dụ người đến, rốt cuộc lại thừa nhận tất cả chỉ là lời bịp bợm, còn muốn người ta – một kẻ bị lừa – giúp ngươi đánh thức nàng ta?

Người ta có điên mới chịu giúp.

“Ta từng chu du khắp nơi, gom góp không ít trân bảo. Nhưng Kỳ Thanh Vũ của Thiên mạch Lăng Vân tông, xưa nay không bao giờ để lại kiếm ý. Vì kiếm ý của hắn không phải người thường có thể gánh nổi, ta cũng chỉ có lòng mà lực bất tòng tâm.”

“Người có thể bị kiếm ý dẫn dụ đến đây hẳn là kiếm tu, bởi vậy ta không dùng vật khác thay thế. Trong tay ta có một đạo kiếm ý của Hồng Kiếm đạo nhân Bình Chân tông, ẩn trong Kim thiếp. Tuy không thể sánh với kiếm ý của Kỳ Thanh Vũ, nhưng trong các kiếm ý còn lưu lại thế gian, đây đã là thứ mạnh nhất có thể tìm được.”

“Ngoài ra, vật hữu dụng trong  chùa Viên Tịnh  đều đã bị A Tương phá hủy. May mắn ta từng moi được từ miệng hòa thượng Nham Sinh một bản tóm tắt tâm pháp luyện pháp thể. Sau khi kiểm tra không thấy gì bất ổn, nhưng ta không phải người luyện thể, mà Nham Sinh lại theo con đường  tà đạo, có tu luyện được hay không, mời người hữu duyên tự mình phán xét.”

“Hai vật này, ta để ở trung tâm Giới vực. Sau khi người hữu duyên đánh thức được A Tương, Giới vực bị phá vỡ, Kim thiếp và tâm pháp sẽ tự hiện ra.”

“Việc này, ta thật lòng không có lừa gạt.”

Đọc xong, Sở Lạc xoa cằm trầm tư.

“Ừm… Tên này đúng là đại bịp bợm, những lời hắn nói, còn ai tin được nữa chứ?”

Tô Kỳ Mộc cũng vừa xem xong nội dung ngọc giản. “Bất kể hắn nói thật hay giả, cái gọi là kiếm ý đối với chúng ta giờ cũng chẳng có tác dụng gì… Còn tâm pháp luyện pháp thể, chắc ngươi sẽ để tâm nhiều hơn.”

Sở Lạc gật đầu, nhưng nhanh chóng lại vỗ vỗ cỗ quan tài sau lưng: “Ta để tâm thì có để tâm, nhưng tình hình tên hòa thượng kia ngươi cũng thấy rồi, hắn tu luyện tà đạo, ai biết tâm pháp kia có gài bẫy gì không.”

“Ừ, nhưng hiện giờ, chúng ta cũng chẳng thể làm gì được nữa rồi.” – Tô Kỳ Mộc đáp.

Nghe vậy, ba người cùng đồng loạt nhìn về phía y.

Tô Kỳ Mộc tiếp tục nói: “Giờ xem ra, tên hòa thượng Nham Sinh kia tuy từng có ý nghĩa với Cơ Tương, nhưng trong thực tại chúng ta đã đánh tan hồn phách của hắn, còn… vác xác hắn đi khắp nơi, vậy mà vẫn không khiến nàng ta chú ý.”

“Rõ ràng, nàng chẳng lưu luyến gì Nham Sinh, mà là luyến tiếc tình yêu giả dối kia.”

 

“Vả lại trong ngọc giản cũng chẳng nói làm cách nào để rời khỏi nơi này, vậy nên, chỉ có thể đợi bên kia – bốn người phía ảo cảnh – phá vỡ cục diện.”

“Nhưng thật ra, ta thiên về lựa chọn ở lại đây chờ đợi, chờ người bên ngoài phát hiện ra điều bất thường rồi tới cứu viện.”

“Bởi vì… nếu ép nàng ta tỉnh mộng, khiến nàng nổi giận, trong không gian do nàng làm chủ này, chúng ta rất khó toàn mạng.”

Cả bốn người  trầm mặc.

Trong địa lao chùa Viên Tịnh , Sở Yên Nhiên đảo mắt quan sát xung quanh.

“Nơi này không có phạm nhân, cũng chẳng có hòa thượng canh giữ. Rất có thể địa lao này vốn không tồn tại trong thực tại, mà chỉ vì Nham Sinh biến mất, thiền thất lại xảy ra biến cố lớn, khiến nàng ta sắp đối diện với sự thật, nhưng lại không muốn tỉnh dậy, nên tự lừa mình mà tạo ra nhà giam này để nhốt những kẻ có khả năng đánh thức nàng.”

Nghe vậy, Thời Yến bước lên, dùng thanh Tiêu Luân Hồi Kiếm c.h.é.m vào khóa sắt.

Cho dù đó là một linh bảo hiếm thấy, không có pháp lực gia trì cũng chẳng thể phá được ổ khóa mà Cơ Tương cố tình dựng nên.

Nhưng thử không được, Thời Yến vẫn không buông bỏ.

“Vô ích thôi.” – Giọng Sở Yên Nhiên vang lên – “Nơi này là mộng cảnh của nàng, chỉ cần nàng muốn nhốt ta, thì ta không thể rời đi.”

“Nhưng nếu không ra ngoài, chúng ta sẽ không thể gặp được yêu xà.” – Thời Yến nói.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sở Yên Nhiên gật đầu: “Đúng vậy. Tuy nhiên… còn có Đạp  Tuyết  đang ở ngoài kia.”

Là một người điều thú, nàng không cần phải mạnh mẽ, chỉ cần linh thú của nàng mạnh, là đủ để xoay chuyển cục diện.

Từ đầu, Sở Yên Nhiên đã chọn đi riêng với Đạp Tuyết , cũng là để giữ lại cho mình một con đường lui.

Mà lúc này, bên ngoài địa lao, linh miêu tuyết trắng “meo” một tiếng, nhẹ nhàng nhảy vào lòng Cơ Tường.

“Trong chùa Viên Tịnh  lại nuôi mèo sao? Ha ha ha, đáng yêu quá đi…”

Đạp Tuyết  khẽ cọ cọ má vào má Cơ Tương, khơi lên một trận tiếng cười trong trẻo.

Mà hình ảnh ấy, cũng đồng thời truyền về thức hải của Sở Yên Nhiên.

“Nơi đây là mộng cảnh bị vặn vẹo, chắc chắn có thứ tồn tại thật, cũng có thứ là tưởng tượng hư cấu. Vậy nên dọc đường đi, ta mới thấy nhiều điều phi lý xen lẫn những thứ hợp lý.”

“Giấc mộng luôn chịu ảnh hưởng từ thực tại. Nay bốn người tiên môn Phương Bắc đã đến được thực giới, nơi nào thời gian qua từng xảy ra động tĩnh, nhất định là có thật.”

“Phật đường ẩn giấu, mười hai pho tượng Phật vỡ vụn, thiền thất của Nham Sinh bị hỏa diễm thiêu rụi.”

“Hai nơi đó đều xảy ra biến động lớn như vậy, chứng tỏ đối với yêu xà, đó là những chỗ vô cùng quan trọng, là nơi nàng ra sức tô vẽ trong mộng, hòng che giấu ký ức không muốn hồi tưởng.”

Nói tới đây, Sở Yên Nhiên khẽ thở dài, ánh mắt trở nên kiên định.

“Phải để nàng, người đang chìm đắm trong mộng cảnh, nhớ lại hết những ký ức ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK