Khi màn đêm buông xuống, khỉ đá mới mở mắt. Điều đầu tiên hắn làm là ăn thật lực đống hoa quả bầy khỉ đưa tới hiếu kính hầu vương, sau đó dùng dây leo và lá cây để băng bó miệng vết thương của mình.
Trong thời gian này, hắn còn tranh thủ đại tiện một cái.
Nhắc việc đại tiện là lại để tim hắn đập nhanh. Không có giấy vệ sinh, chỉ có thể sử dụng lá cây. Mà hầu hết lá cây lại đều nhẵn bóng, nên dù lau thế nào cũng không thấy sạch. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể sử dụng một loại lá cây có nhiều lông tơ.
Kết quả, hiển nhiên là “cúc hoa” tàn.
Nghĩ đến thời gian rất dài sau này vẫn phải sử dụng thứ đó để giải quyết không khỏi làm khỉ đá càng thêm đau xót, tưởng niệm cuộc sống trước kia.
Mấy ngày tiếp theo, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì hắn kiên quyết không rời hốc cây kia, ở yên trong đó dưỡng thương, đồng thời bắt đầu chỉ huy bầy khỉ truy kích con hổ.
Phương pháp truy kích có thể nói là cực kỳ hữu hiệu. Muốn dùng hoa quả ném chết con hổ là không thể, nhưng lại có thể khiến nó chết đói.
Bầy khỉ chia thành mười nhóm, không ngừng ngày đêm tập kích quấy rối con hổ, đồng thời không ngừng thông báo hướng đi của nó. Cứ thế, con hổ còn chưa tới, con mồi đã chạy sạch.
Không chịu nổi quấy rầy, con hổ rơi vào đường cùng chỉ có thể chạy tới khu vực không có cây cối bao trùm ở bên ngoài Hoa Quả Sơn.
Tục ngữ nói: hổ lạc đồng bằng bị chó kinh, con hổ vốn thích hợp sống trong rừng rậm, giờ ra chỗ trống trải, màu lông trên người nổi bần bật, con mồi từ xa đã có thể thấy nó rõ mồn một.
Tuy rằng không đến mức hoàn toàn tìm không thấy đồ ăn, nhưng chịu đói đã thành điều hiển nhiên.
Chúa tể sơn lâm khi xưa làm sao chịu được ấm ức nhường này. Nó hiểu rõ tất cả chuyện này là do ai ở sau lưng giở trò. Vì thế, đã mấy đêm tăm tối con hổ chạy về, mong giết bằng được khỉ đá, đúng lý bắt giặc trước bắt vua.
Nhưng khỉ đá cũng không phải dạng vừa, trước lằn sinh tử cũng không dám xem thường. Hắn bố trí trạm canh khắp rừng, thường thường con hổ còn chưa tới nơi thì hắn đã trốn trong hốc cây rồi.
Huống chi dù dưỡng thương thì hắn cũng không nhàn rỗi, hốc cây không nhiều thì có thể tự tạo thêm! Hắn chỉ huy bầy khỉ bắt đầu dùng dao đá đào phần rễ các cây đại thụ để tạo thành các hốc cây ẩn thân cho mình.
Lúc này, toàn bộ rừng cây đã biến thành thành lũy của hắn.
Đương nhiên, trăm lần chắc cũng có một lần sơ hở, đặc biệt là khi đám khỉ trong ca trực không theo khuôn phép.
Đôi khi chúng nó ngủ trong ca trực, lại có khi chạy đi chơi ở lúc thi hành nhiệm vụ, cũng có lúc đi tiểu xong bèn quên mình bị sai đi làm gì tiếp... Tóm lại, với bầy khỉ này thì chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Vì thế, khỉ đá nhiều lần từ hiểm cảnh thoát ra, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng cực độ, buổi tối cũng liên tục ác mộng.
Bản thân rời xa văn minh, cuộc sống màn trời chiếu đất khiến khỉ đá bị tàn phá nặng nề cả về thể xác lẫn tinh thần. Mà giờ có con hổ theo mãi không bỏ càng làm tinh thần của hắn cận kề lằn ranh chuẩn bị sụp đổ.
Từ góc độ này mà nói, con hổ quấy rối ngược cũng không phải không hề có tác dụng.
Cuộc chiến này đã biến thành một trận chiến tiêu hao dai dẳng, ai không nhịn được người ấy thua.
Bị hành hạ một tháng như thế, một tháng sau thương thế của khỉ đá khỏi hẳn, nhưng tinh thần uất ức, còn con hổ thì gầy trơ cả xương, nhìn từ xa còn tưởng là một con mèo bệnh.
Lúc này, theo thể năng tiêu hao, con hổ không thể không dồn tinh lực mà gian nan săn bắt ở khu đất bằng, càng ngày càng ít tiến vào rừng cây, tựa như cố ý chấm dứt trận chiến không hồi kết này.
Nhưng khỉ đá lại không nghĩ thế.
- Ngươi còn muốn giết hắn sao? Nhưng hắn đã có năm sáu ngày không đánh lén rồi, cần gì nữa chứ?
- Nó phải chết! Ta muốn nướng nó để ăn!
Khỉ đá trợn cặp mắt đen xì như gấu trúc, gần như điên khùng quát um lên:
- Một ngày nó chưa chết, sẽ là một ngày ta không ngủ được!
Chim hoàng yến mở to hai mắt nhìn. Nó bỗng phát hiện con khỉ trước mắt thù không phải dai bình thường.
Mãi đến mấy trăm năm sau, có người hỏi khỉ đá, đời này đối thủ nào để hắn nhớ kỹ nhất. Câu trả lời của hắn không phải là Như Lai Phật Tổ, không phải Ngọc Đế, càng không phải là Dương Tiễn. Mà là con hổ cả tên cũng không có này.
Đây là một đoạn giãy giụa giữa sống và chết mệt mỏi buồn chán nhất trong cuộc đời hắn, cũng lưu lại bóng ma tâm lý mãi mãi không thể phai mờ.
Lại một tháng nữa, con hổ chưa từng được no càng thêm yếu ớt, mà con khỉ đá trong trạng thái điên cuồng đã nắm giữ toàn bộ kỹ năng sinh tồn của một con khỉ, bao gồm cả trèo cây, trở thành một hầu vương thực sự.
Cuộc quyết chiến cuối cùng khai hỏa.
Khỉ đá lấy lá cây làm quần áo, cầm một tấm khiên gỗ méo mó mất rất nhiều công mới chế thành, lại nâng dao đá, dẫn một đám khỉ trang bị gậy gỗ vót nhọn từ từ tiến về chỗ con hổ.
Ở trong một sơn cốc hẹp dài, hai kẻ thù sinh tử đối đầu suốt hai tháng lại lần nữa chạm mặt.
Nhìn thấy khỉ đá, con hổ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
- Phải như vậy sao?
Nó hỏi.
Khỉ đá không trả lời, chỉ phất tay để đám khỉ cầm gậy nhọn xông lên.
Đó là trả lời.
Con hổ há miệng, lông dựng hết lên, điên cuồng gầm thét với bầy khỉ. Một con mãnh thú vùng vẫy trước khi chết quả thật làm cho con người phải run lên, nhưng lại không thể làm bầy khỉ lùi bước.
Bởi vì sự tín nhiệm với hầu vương đã áp đảo cả sợ hãi với con hổ.
Trận chiến kéo dài hai tháng cuối cùng lấy chiến thắng thuộc về khỉ đá mà chấm dứt. Chim hoàng yến vĩnh viễn nhớ kỹ cảnh tượng ngày ấy.
Khỉ đá tự mình ra trận. Hắn há to miệng, điên cuồng rít gào, hai mắt đỏ bừng tơ máu, mặt nổi gân xanh.
Áp lực suốt mấy tháng qua bị phóng thích sạch. Hắn như một con dã thú giơ cao tảng đá lên đập nát đầu con hổ, lại lấy thi thể nó nướng chín lên ăn.
Đây là lần ăn thịt duy nhất trong cuộc đời khỉ đá, khiến hắn tiêu chảy đến bảy tám ngày, chỉ còn một lớp da mới chấm dứt.
Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc. Mọi người đều biết ở thế giới động vật có khái niệm "lãnh địa". Con hổ thân là "lãnh chúa" đã chết, đương nhiên sẽ có một con vật khác đứng đầu chuỗi động vật ăn thịt lên thay vị trí "lãnh chúa".
Lại một tháng nữa trôi qua, "tân lãnh chúa" xuất hiện - một con báo gấm.
Khỉ đá vốn chuẩn bị tu tâm dưỡng tính, thì giờ tinh thần lại căng lên vì điều này. Tuy rằng đã có kinh nghiệm đối phó với hổ, nhưng với báo gấm có thân hình mảnh mai hơn, lại biết leo cây, hiển nhiên là không dễ đối phó như vậy.
Hắn càng mệt mỏi vì hiểu, cho dù trăm cay nghìn đắng để đánh bại một con "lãnh chúa", thì rồi sẽ lại một loài ăn thịt khác tới tiếp nhận vị trí ấy.
Cũng may con báo này cũng không hứng thú đi trêu chọc bầy khỉ có số lượng đông đảo, lại tương đối đoàn kết này. Chuyện này để khỉ đá có một chốc an bình.
Nhưng sự an bình này chỉ cực kỳ ngắn ngủi. Vào một buổi đêm ở nửa tháng sau, một con khỉ con trong bầy khỉ mất tích. Rồi khỉ đá được báo rằng tìm thấy một hộp sọ còn dính thịt ở trong hang ổ của báo gấm...
Dây thần kinh của bầy khỉ lập tức căng thẳng đến cực độ, cảnh giới khắp nơi. Bởi vì không thể hoàn toàn tin tưởng đám khỉ vẫn luôn không theo khuôn phép này, Tôn khỉ đá không thể không thức dậy mấy lần mỗi đêm để tự kiểm tra, có khi vì không tìm thấy con khỉ trong ca gác mà phải tự mình thế thân.
Nhưng bất kể hắn cố gắng thế nào, vẫn cứ có con trong bầy mất tích.
Hắn bắt đầu thử phản kích, nhưng động tác của báo gấm cực kỳ nhanh nhẹn, hơn nữa đi quấy rối cũng không đạt được hiệu quả như với hổ, thậm chí con khỉ đi quấy rối chính là con mồi tốt nhất!
Có một lần, con báo gấm kia ở đằng xa nhìn tới, xuyên qua bầy khỉ, hướng về khỉ đá mà nở một nụ cười quái dị. Nụ cười của thợ săn với con mồi này giống như một hạt mầm sợ hãi chôn thật sâu vào lòng khỉ đá, mọc rễ nảy mầm.
Vô số lần, khỉ đá mơ thấy mình đang ngủ thì bị cắn vào cổ họng, đổ máu toi mạng. Cảm giác tử vọng uy hiếp mọi lúc làm cho khỉ đá như muốn phát điên...
Rốt cuộc, sau bốn tháng đến đây mà vẫn chưa vững gót chân, khỉ đá bất đắc dĩ suy tính về biển khơi.
- Ngươi muốn ra biển sao?
Chim hoàng yến cả kinh hét ầm lên.
- Ta muốn đi Tây Ngưu Hạ châu, Linh Đài Phương Thốn sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh động tìm Bồ Đề tổ sư cầu tiên học đạo.
- Ta đã đi qua Tây Ngưu Hạ châu, nhưng chưa từng nghe thấy mấy nơi quỷ quái kia.
- Ta nhớ ngươi từng nói trên đường du lịch từng gặp được người xưng là tiên. Chỉ cần tìm được họ, khẳng định sẽ biết.
- Vậy ngươi vượt qua được biển bằng cách nào? Ngay cả con người cũng không thể vượt biển để đến được đây.
- Đó là bởi vì họ không có người dẫn đường. Trên biển sợ nhất là bị lạc phương hướng. Mà ta có ngươi!
Khỉ đá kiên định nói.
- Ta đồng ý ra biển với ngươi lúc nào?
Chim hoàng yến dài giọng như phản bác câu nói kia, nhưng cuối cùng lại vẫn đồng ý. Có lẽ bởi vì khỉ đá thi thoảng cũng biết làm cho nó vui vẻ.
Nó thích khỉ đá cài lên đầu nó bông hoa dại nhỏ, thích khỉ đá nói nói là con chim đẹp nhất trên thế gian.
Ngay sau đó, khỉ đá đã phát động cả bầy khỉ chuẩn bị để hắn ra biển. Đây là một công trình khổng lồ.
Với cái chỗ xa rời văn minh, chỉ toàn khỉ, lại không có bất kỳ công cụ nào này, muốn chặt cây để mang tới bờ biển ghép thành một cái bè gỗ đã rất khó, huống chi khỉ đá không phải chỉ muốn một cái bè gỗ nhỏ.
Hơn nữa, suốt quá trình chuẩn bị này, lúc nào hắn cũng phải đề phòng uy hiếp từ con báo gấm.
Suốt ba tháng, ngày đêm không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng bầy khỉ đã hoàn thành xong một cái bè gỗ lớn có diện tích sáu trượng vuông. Trong thời gian đó lại có bốn con khỉ bất hạnh bị báo gấm cắn chết.
Lúc chia tay, cả bầy khỉ đều đỏ mắt.
- Đại vương, ngài sẽ trở về chứ? Chúng con hơi sợ.
- Nhất định, chờ ta học thành bảy mươi hai biến, sẽ trở lại làm thịt con báo kia!
Khỉ đá nói như thề.
Nhìn theo con khỉ đá bước lên chiếc bè gỗ thô sơ, bầy khỉ ôm nhau khóc rống lên.
Bầy khỉ này tuy ngốc nghếch, nhưng không thể phủ nhận rằng nếu không có chúng nó thì khỉ đá đã sớm biến thành bữa ăn của hổ rồi. Càng hiếm có chính là khi chúng nó biết khỉ đá chuẩn bị bè gỗ là vì rời đi, thì lại vẫn tuân thủ nghe theo mệnh lệnh của hầu vương. Phải biết rằng một khi khỉ đá rời đi, chúng nó lấy gì để chống lại con báo?
Những con khỉ này đơn giản, chất phác, còn ngốc nghếch, ngốc đến mức làm cho khỉ đá thấy đau lòng.
Thuỷ triều xuống, nước biển ôm lấy bè gỗ đẩy ra vùng biển xa. Khỉ đá đứng giữa bè, nhìn về bờ, lớn tiếng hô:
- Các con nhất định phải sống thật tốt, đừng để bị báo ăn. Chờ ta trở lại!
- Đại vương, người nhất định phải trở về đó!
Lúc này, mặt khỉ đá đã toàn nước mắt.
- Nếu lưu luyến như vậy, tại sao vẫn muốn đi chứ?
Chim hoàng yến hỏi.
Khỉ đá không trả lời. Mấy tháng qua giãy giụa sống sinh tồn như người nguyên thủy ở nơi này, gian khổ thế nào chỉ có mình hắn biết.
Con đường cầu đạo, đã là lựa chọn duy nhất.