- Đừng để ý đến nó nữa. Chúng ta tiếp tục.
Lão Ngưu trợn mắt nhìn sóc tinh rồi nhặt cành cây ở dưới đất lên, nói:
- Theo ta, đừng nghĩ nhiều làm gì, chọn bừa đánh xong nói sau.
Dứt lời, Lão Ngưu cắm thẳng cành cây lên mặt đất.
Lão Bạch Viên từ từ ngẩng đầu, nháy nháy mắt nói:
- Không có Khỉ Đá, chúng ta làm kiểu gì? Chỉ nói cá sấu tinh kia, không có Khỉ Đá, toàn bộ chúng ta cùng lên chưa chắc có thể thắng. Mà thắng, cũng tổn thất thảm trọng.
- Không phải Khỉ Đá đã nói nếu chúng ta cần giúp đỡ thì có thể đi tìm hắn sao?
Lão Bạch Viên nhìn về phía Khỉ Đá đang xếp bằng ở phía xa, hỏi ngược lại:
- Ngươi chắc chắn… hắn đồng ý sao?
Bốn con yêu quái chỉ biết ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời không thể nghĩ ra ý kiến gì tốt cả.
Đúng lúc này, chỉ thấy sóc tinh nghênh ngang đứng dậy, hô:
- Cái lũ hèn nhát như các ngươi thật sự không xứng làm thần tử.
Lão Ngưu đột nhiên cảm thấy muốn cầm đao chém nó một phát. Gã trợn trừng mắt liếc nó rồi gắt gỏng:
- Có rắm thì phóng!
Sóc tinh hắng giọng hai cái, hếch mặt lên nói:
- Thân là thần tử, các ngươi cả ngày chỉ nghĩ muốn đại Vương tiên phong chiến đấu, là bất trung! Tội này đáng chém!
Nó cố tình kéo dài chữ "chém", thậm chí một tay còn chỉ thẳng vào mặt lão Ngưu.
Lão Ngưu vốn tâm trạng đang không tốt, thấy thế thì lập tức nộ hỏa công tâm:
- Chém con em ngươi! Lão tử phải chém chết cái loại ẻo lả nhà ngươi!
Lão Ngưu rống lên, vung đại đao chém về phía sóc tinh. Cũng may Đoản Chủy ngăn chặn kịp thời chứ nếu không thì thật sự đã có án mạng rồi.
Đám yêu lại loạn lên.
Sóc tinh chạy ra xa, dùng tay áo che nửa mặt , khinh miệt nói to:
- Ta nói sai sao? Thân là thần tử …
- Ngươi còn nói nữa? Có tin ta mặc kệ không?
Đoản Chủy quát.
Sóc tinh nhìn đại đao lóe sáng trong tay Lão Ngưu, bèn nuốt nước miếng, dù rất không cam tâm nhưng vẫn phải im mồm.
Lại ẫm ĩ một lúc lâu, cả bốn con yêu quái mới chịu thu tay, ngồi lại cùng nhau.
Thở hổn hển một lúc cho qua cơn tức, Đoản Chủy nhìn bốn con yêu, nói:
- Trước mắt chúng ta không cần tính đến Khỉ Đá. Kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cả đám cúi hết đầu xuống mà không có chủ ý gì. Chỉ có duy nhất sóc tinh rung đùi đắc ý rồi đứng dậy nói:
- Chuyện này rất đơn giản.
- Đơn giản? Hừ!
Lão Ngưu giận dữ trừng mắt nhìn nó.
Đoản Chủy chỉ vào sóc tinh cảnh cáo:
- Ta nói trước, nếu ngươi lại nói lung tung, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản Lão Ngưu chém chết ngươi đâu.
Liếc nhìn thanh đại đao của Lão Ngưu, Sóc Tinh hơi rụt rụt đầu, cẩm thấy thấp thỏm không yên.
Dù thế nó vẫn ho khan hai tiếng, bắt đầu thuyết trình:
- Có câu giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm, không đánh mà khiến địch thua mới thượng sách trong binh pháp.
Đoản Chủy không chịu nổi nữa, ngẩng đầu lên, tức giận quát:
- Nói thẳng vào điểm chính đi! Chúng ta nghe không hiểu những thứ cao siêu của ngươi!
Sóc tinh mím môi, cảm thấy rất bất đắc dĩ, lắc đầu:
- Ài! Được rồi, vì đại vương, hôm nay lão phu phải tự giảm xuống cấp bậc để chiều theo ý bọn mãng phu các ngươi.
Nó ngồi ngay xuống đất, cầm nhánh cây rồi bắt đầu vẽ:
- Ngày mai ta… sau đó ngươi…
Từ xa nhìn năm con yêu quái đang thảo luận sôi nổi, Khỉ Đá cũng chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn trăng trên trời.
Một vầng trăng tròn ló ra từ đám mây khiến không gian trở nên tĩnh lặng.
Hắn cứ ngẩn người như vậy.
Rất lâu sau đó, Khỉ Đá móc ra một ngọc giản đã dần mất đi vẻ sáng bóng từ bên hông, nhìn ngắm dưới ánh trăng.
"Hành giả đạo thật đúng là không tiện... Nếu là Ngộ giả đạo, bây giờ ta đang tu hành tốt rồi. Cái này lão Bạch Viên hẳn cũng chẳng hiểu gì. Giờ tu hành thì không thể, cũng không biết Dương Thiền có thể tìm được ta không. Ài..."
Nghĩ đến đó, hắn đành bất đắc dĩ nhắm mắt, gối đầu lên tay rồi ngủ.
. . .
Sáng sớm hôm sau, sóc tinh dẫn theo Lão Ngưu cùng với Đoản Chủy đi ra ngoài.
Sự thật là chỉ mỗi sóc tinh muốn đi ra ngoài nhưng Lão Ngưu và Đoản Chủy sợ nó tính kế lừa dối nên muốn cùng đi.
Đến khi hoàng hôn, Khỉ Đá đã tỉnh dậy sau giấc ngủ. Hắn chợt phát hiện sóc tinh đang cung kính quỳ gối ở bên ngoài lều vải.
Sóc tinh hành lễ, nói:
- Chúc mừng đại vương, chúc mừng đại vương. Các thủ lĩnh ở xung quanh nghe thấy uy danh của đại vương đều bái phục, cử sứ giả đến dâng lễ vật, cam nguyện nghe hiệu lệnh của đại vương!
- Ngươi nói cái gì?
Khỉ Đá lao ra bên ngoài lều vải, nhìn thấy một đống quà tặng chồng chất đằng sau sóc tinh.
Chạy ra bên ngoài nơi đóng quân, Khỉ Đá phát hiện trong doanh địa của các thủ lĩnh xung quanh đều có treo một lá cờ lớn viết chữ "Hầu".
Khỉ Đá quay đầu lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào sóc tinh đang cười rất tươi.
- Ngươi đã làm gì?
- Thuộc hạ không hề làm gì cả. Mọi thứ là do uy danh của đại vương lan xa.
Thật sự là cao thủ vuốt mông ngựa.
Khỉ Đá quay đầu nhìn về phía Đoản Chủy và Lão Ngưu đang đứng bên cạnh hỏi:
- Nó đã làm gì?
Đoản Chủy chép miệng, hơi khinh thường nhìn sóc tinh đang quỳ trên mặt đất một cái, thở dài:
- Đe dọa, dụ dỗ, châm ngòi ly gián, hãm hại lừa gạt.
- Trẻ nhỏ khó dạy!
Sóc tinh nghiến răng nghiến lợi, chỉ thẳng mặt Đoản Chủy phản pháo:
- Lão phu cúc cung tận tụy vì đại vương. Tại sao lại thành hãm hại lừa gạt?
- Thủ đoạn ngươi dùng chính là hãm hại lừa gạt.
- Binh giả, quỷ đạo giã*! Quỷ đạo dã! Ngươi hiểu Ngươi có hiểu không? Đồ thất học, thất phu!
(*binh giả, quỷ đạo giã: dùng binh đánh giặc là hành động dối trá)
- Câm!
- Ngươi… Ngươi… Tức chết lão phu!
- Hừ!
Đoản Chủy cũng không thèm nhìn lại nó mà quay người đi luôn. Lão Ngưu lại nhìn Khỉ Đá, rồi giơ ngón tay cái với sóc tinh đánh giá:
- Cao tay! Xác thực rất cao tay!
Dứt lời, Lão Ngưu cũng đi, bên ngoài lều chỉ còn Khỉ Đá và sóc tinh.
Khỉ Đá đi vòng quanh sóc tinh hai vòng, vừa đi vừa quan sát tỉ mỉ con yêu quái kỳ dị này, không khỏi cảm thán một câu:
- Hóa ra là ta xem thường ngươi.
- Vi thần không dám. Có thể được đại vương rủ lòng thương đã là vinh hạnh lớn nhất của vi thần.
Khỉ Đá ngồi xổm trước mặt sóc tinh, cười nói:
- Nói xem, ngươi đã làm thế nào để đối phó với bọn chúng?
- Chính là tiểu kế, không đáng nhắc đến.
Sóc tinh nói vẻ rất khiêm tốn, nhưng thần sắc trên mặt lại tràn đầy hai chữ “tranh công”.
Nhưng thực sự thì công lao này có hơi lớn.
Khỉ Đá từ từ đứng dậy, nói:
- Khá lắm. Đáng tiếc ta không có gì để thưởng cho ngươi vì dù sao ta cũng chỉ là một kẻ nghèo.
- Tấm lòng của đại vương chứa được cả thiên hạ, sao có thể gọi là nghèo?
Sóc tinh vui vẻ làm lễ:
- Lữ Thanh không muốn phần thưởng. Chỉ cần có thể cống hiến vì đại vương, đã là phúc phận lớn nhất cuộc đời này rồi.
- Tốt! Có công không kiêu! Không tệ, không tệ. Ngươi đã gọi ta là đại vương, lại mới lập công nếu không thưởng thì không được. Ta sẽ nhớ kĩ công lao này của ngươi, tạm thời coi như ta nợ ngươi. Về sau nhất định sẽ tưởng thưởng.
"Nhặt được quân sư này...Có phải là quá ngưu rồi không?" Khỉ Đá không khỏi nghĩ thầm.
Đêm đó, nhờ có đống đồ vật tiến cống của thủ lĩnh các chỗ khác nên nơi trú quân đã tổ chúc một yến hội vô cùng náo nhiệt.
Các thủ lĩnh mới đầu hàng cũng được mời đến dự nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà mặt ai nấy đều tỏ ra cực kì khó chịu.
. . .
Trên tường thành Ác Long cao ngất, một con yêu tướng dáng người to lớn, có nguyên hình là nai, cầm kính viễn vọng nhìn về phía nơi đóng quân của Khỉ Đá mãi hồi lâu mới thôi. Tiếp đó nó đi xuống tường thành, rồi dẫn theo bốn yêu binh bước về phía cung điện của Ác Giao.
Không lâu sau đó, con nai yêu tướng đã đi qua tiền điện và trực tiếp đến trước cửa điện nơi Ác Giao đang ở. Nó quỳ xuống, chắp tay nói:
- Tấn Chi cầu kiến bệ hạ.
- Vào đi
Bên trong đại điện vang ra một giọng chói tai.
Hai con yêu binh ngay lập tức đẩy cửa ra.
Trong cung điện vàng son lộng lẫy, Ác Giao nằm nghiêng người trên chiếc giường sau lớp màn sa mỏng.
Hai ngọn nến tinh xảo thắp sáng ở hai bên của Ác Giao. Ánh nến chập chờn chiếu vào lớp vàng bên trong khiến nơi này vô cùng chói lóa.
Con nai yêu tướng bước vào, rồi cung kính quỳ xuống dưới nền đất được làm bằng đá cẩm thạch.
- Đã trễ như này rồi, có chuyện gì?
- Khởi bẩm bệ hạ, hầu yêu bệ hạ triệu kiến hôm qua, tối nay mở đại tiệc đãi khách trong doanh địa.
- À? Hai ngày nay, hắn có hành động à?
- Không thấy hành động gì, nhưng mà...
- Nói!
- Nhưng mà hôm nay không biết vì nguyên nhân gì mà sáu khu vực có thủ lĩnh đều treo cờ lớn có chữ "Hầu".
- Ồ?
Ác Giao nhếch miệng:
- Có ý tứ, có ý tứ. Ha ha ha! Lập tức đi thăm dò. Khi nào điều tra xong nhớ cấp tốc bẩm báo cho ta.
- Tuân lệnh!