Trong động phủ, Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh sáng u ám trong động phủ chiếu lên gương mặt lông xù kia, vẻ mặt vốn mơ hồ đã biến mất vô tung, còn lại là dữ tợn cùng giảo hoạt. Ở đối diện, Dương Thiền đứng không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn chăm chú vào gã, ngọc giản trong tay hơi siết chặt. Hồi lâu sau, khóe miệng Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch lên, chậm rãi bật cười: "Vạn yêu chi mẫu, danh bất hư truyền a...Tốt lắm. Ta còn lo lắng Yêu hậu của ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.